Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

kết quả từ 1 tới 4 trên 4

Chủ đề: Món quà chánh Pháp

Threaded View

  1. #4
    dominico_dung's Avatar

    Tuổi: 61
    Tham gia ngày: Nov 2007
    Tên Thánh: Dominico
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đàng trong
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,837
    Cám ơn
    6,848
    Được cám ơn 17,690 lần trong 2,615 bài viết

    Default

    “THÀ THẮP LÊN MỘT NGỌN NẾN...”

    Quý độc giả Ephata Việt Nam và Chứng Nhân Đức Kitô thân mến,

    Tự dưng trong những ngày này, tôi mệt rũ cả người, lại đang gặp chuyện buồn, bao công việc bị dồn ứ lại, báo Ephata đã bị trễ hạn, căn bệnh rối loạn tiêu hoá bộc phát trở lại, thêm cái đầu nhức như búa bổ, muốn buông xuôi tất cả. Thế rồi bất ngờ biết được Mái Ấm Thiên Ân được Hope Chapel, một Hội của anh em Tin Lành ở Mỹ “tặng” cho một chuyến đi chơi Vũng Tầu cuối tuần, tôi xin tháp tùng ngay. Và thật sự, riêng bản thân tôi đã được nguôi ngoai thanh thản rất nhiều, cả thể xác lẫn tinh thần, nhất là tinh thần !
    Tôi muốn chia sẻ ở đây suy nghĩ riêng của mình, may ra đồng cảm được với mọi người. Chúa Giê-su ân cần ngỏ lời: “Hỡi những ai mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, Tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng...”
    Có bao lần chúng ta mang gánh nặng nề, gánh do chính ta hoặc do kẻ khác vô tình hay cố ý chất lên đời ta. Ta cứ loay hoay tìm cách trút bỏ mà không xong, càng xoay trở càng bế tắc, gánh lại càng oằn vai. Nhiều lúc tưởng đã thoát nạn nhưng hoá ra ta lại đang trút lên đầu lên cổ người khác cái sự khốn khổ ấy mà không biết. Rồi người khác ấy lại đổ quạu, lại tự ái, lại tổn thương, lại tìm cách trút đi gánh nặng vô duyên lên trở lại cho ta hoặc cho kẻ khác nữa, gánh cứ ngày một trầm trọng.
    Bùng một cái, nổ tung, mất sạch tất cả những gì mọi người trong gia đình, hoặc trong cộng đoàn sống chung đã từng cùng nhau vun quén bao lâu nay. Bởi khi ấy sẽ là sự tức giận, trả đũa, hoặc ít ra cũng là tự vệ phòng thủ, chẳng còn tí gì tình thân ái. Mái ấm của ta biến thành mái... lạnh !
    Chúa bảo hãy đến với Ngài. Đương nhiên là đến với Ngài bằng cầu nguyện. Bình an rồi đấy. Nhưng mới chỉ là một bước mở màn, còn cần thêm cái gì khác nữa cơ. Tôi nghiệm rõ, hình như Chúa đẩy tôi đi xa hơn tương quan của tôi với Ngài, bằng cách phải nối trở lại với tương quan con người với nhau. Trước hết, tương quan với tha nhân khách quan, tức là với những người chẳng có chuyện gì “trục trặc” với mình, mà bỗng nhiên Chúa Quan Phòng gửi đến cho mình, rồi từ đó vết thương lòng mình dịu đi ta mới có thể tương quan lại với những người đang có “sự cố” căng thẳng với ta.
    Trong trường hợp của tôi những ngày mệt mỏi rũ rượi này, tôi đang cảm thấy mái ấm của tôi nó lành lạnh thế nào ấy, thì tạ ơn Chúa, tôi lại gặp được một mái ấm thật sự, đó là Mái Ấm Thiên Ân. Tạ ơn Chúa rồi cũng phải cám ơn thầy Nguyễn Quốc Phong và các em khiếm thị dễ thương.
    Ngồi trên xe, cả chuyến đi lẫn chuyến về, các em hát nhiều bài lắm, trong đó có bài “Mái Ấm Thiên Ân” của anh Ý Vũ tặng riêng cho các em sau một lần đến chơi với Mái Ấm. Bài này tôi đã nghe nhiều lần, đã cảm nhiều lần, và tôi cũng đã có lần chép lại trên Ephata trong một bài viết về Mái Ấm Thiên Ân, nhưng sao lần này thấm thía quá đi mất:
    “Ở Mái Ấm của chúng tôi, nỗi buồn được lắng vơi,
    Ở Mái Ấm của chúng tôi, niềm vui nhân gấp đôi,
    Vì chúng tôi đã khóc, đã cùng cười với nhau,
    Sẻ chia cho nhau tất cả tình người...
    Mái Ấm của chúng tôi, hai tiếng sẻ chia,
    Hai tiếng yêu thương suốt cuộc đời...”
    Mái Ấm Thiên Ân mấy ngày này liên tiếp có nhiều chuyện vui, đã ấm lại càng ấm hơn:
    Cô bé Hảo 12 tuổi vừa từ Đại Hội Thể Thao Paralympic Athène 2004 dành cho người khuyết tật trở về, tuy không được huy chương nào về bơi lội, nhưng cả nhà tưng bừng kéo nhau ra sân bay để đón út gái, có cả vòng hoa nguyệt quế đàng hoàng. Chưa ai biết đất nước Hy Lạp nó như thế nào, lại khiếm thị nữa thì làm sao mà thấy gì trên báo chí hoặc ti-vi, hoàn toàn là hình dung theo lời kể tíu tít của bé Hảo, vậy cũng vui lắm rồi.
    Trước đó không lâu thì việc chú Trường 24 tuổi được lọt vào khoa Giáo Dục Đặc Biệt của Đại Học Sư Phạm đã là một sự kiện chấn động. Hết báo chí đến đài truyền hình lên tiếng, cô Yến, cô Hải, cô Hương, cả thầy Phong mù cũng chống gậy chạy ngược chạy xuôi gặp các cán bộ ngành Giáo Dục mà Trường vẫn cứ bị từ chối không được nhận cho thi vì Nhà Nước thấy rắc rối nhiêu khê quá khi phải tổ chức riêng một phòng thi cho Trường với hai giám khảo. Cuối cùng, thôi thì người ta cho tuyển thẳng luôn, khỏi bắt thi chi cho tốn kém !
    Và bây giờ thì Hội Hope Chapel lại biếu hẳn một chuyến Vũng Tầu nữa chứ !
    Thấy các em hồn nhiên vui ríu rít mà tôi bắt thèm. Rồi sực nghĩ quẩn nghĩ dại: giá mình cũng... mù để được vui như thế nhỉ ? Bởi nếu mù ta sẽ không còn phải thấy những sự đời đáng buồn đang diễn ra quanh ta. Nói thế thôi chứ ai trong chúng ta cũng hiểu anh chị em khiếm thị vẫn có những nỗi buồn, vẫn gặp những cảnh xót xa riêng, có khi còn buồn và xót xa hơn chúng ta nhiều.
    Chân thành mà nói, ở đây tôi đọc ra được các em khiếm thị vui và yêu đời là vì các em không chấp nhận cho nghịch cảnh nó quật ngã đời mình một cách dễ dàng. Các em không hề biểu lộ một nỗi hận đời, không hề tức giận hoặc tủi thân trước bất cứ chuyện gì quá... 5 phút. Cười xoà một cái, thế là xong !
    Hoá ra biến mọi sự rắc rối ở đời thành một chuyện... tếu lại là một triết lý sống hẳn hoi cơ đấy !
    Năm ngoái, có 4, 5 em Mái Ấm Thiên Ân dự Đại Hội Thể Thao Người Khuyết Tật toàn quốc, rồi giải Tiền Paragames ở Hà Nội, đoạt cả xâu huy chương loảng xoảng leng keng, vậy mà cho tới bây giờ tiền thưởng người ta hứa vẫn chẳng thấy đâu, dù chỉ là vỏn vẹn có mấy trăm nghìn, chả bù cho bao nhiêu tiền túi đã phải chi ra. Khiếu nại tới lui cũng vẫn cứ thấy im hơi lặng tiếng. Giá phải tay những người sáng mắt như chúng ta thì đã làm ầm cả lên, đâu có dễ mà nuốt trôi ngon ơ như thế ! Vậy mà với các em, cho qua luôn, bận tâm làm gì cho nó khổ ! Đi xa thi đấu, được gặp gỡ giao lưu với bè bạn đồng cảnh ngộ khắp ba miền quê hương là vui lắm rồi !
    Sẽ có người chép miệng bảo đó là kiểu sống an phận. Chắc không phải vậy. Bởi an phận thì không vui một cách vô tư lự và trong sáng như thế này đâu !
    Không chỉ riêng các bạn khiếm thị, nhiều lần tôi đã được gặp những người khuyết tật bại liệt về nhận xe lăn, hoặc những em bé nạn nhân chất độc màu da cam ở Mái Ấm Thiên Phước, Củ Chi, và cả nơi bà con bệnh nhân phong, ai cũng “mang gánh nặng nề” mà sao không bao giờ than thở kêu ca. Họ nghèo mà không khổ, họ biết tự vun đắp cho cuộc sống họ những Mái Ấm thật sự.
    Còn chúng ta, mang tiếng là lành lặn, sao ta cứ mãi tự gây ra cho mình những nỗi khổ, sao ta cứ tự làm cho mái nhà đời ta bị giột, làm cho cửa lòng ta bị toang hoác ra cho gió lạnh bên ngoài nó lùa vào ?
    Có ai đó, hình như là ông Thomas Merton thì phải, rút ra được một nghiệm sinh: “Thà thắp lên một ngọn nến, còn hơn ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối !” Vâng, đi chuyến Vũng Tầu với Mái Ấm Thiên Ân về, hôm nay ngồi gõ vi tính những dòng chữ này, riêng bản thân cũng à lên một tiếng mà ngộ được như thế.
    Tôi biết đó là “Thiên Ân”, là mình đã được Chúa Giê-su đỡ lấy “gánh nặng nề”, rồi Ngài còn đẩy tôi một phát, văng ra khỏi cái bóng tối đang vây bủa lòng tôi để đi mà gặp gỡ tha nhân, gặp gỡ những bạn mù mắt mà không mù tâm hồn, để rồi bây giờ tôi cũng nghiệm được thế nào là niềm vui sống, để rồi ngày mai tôi sẽ cố gắng hết sức mình làm cho cái “mái lạnh” của tôi được là một “Mái Ấm” cho chính tôi và anh em tôi...
    Xin tạ ơn “Thiên Ân”. Xin cám ơn Mái Ấm Thiên Ân...

    Lm. LÊ QUANG UY, DCCTVN, email: ttmvcssr@hcm.vnn.vn
    Chữ ký của dominico_dung
    "ĐỪNG SỢ, BỞI VÌ CHA GỌI ĐÍCH DANH CON" (Isaia 43,1)

  2. Có 3 người cám ơn dominico_dung vì bài này:


Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com