CON XIN MÃI LÀ ĐỨA TRÒ NHỎ CỦA THẦY
Nguyễn Bảo, hiệu Châu Khê, quê ở làng Tri Lai (nay là Phú Xuân, thị xã Thái Bình) đậu Tiến sĩ được vua Lê ban chức, tước trong triều. Ông luôn sống giản dị, trong sạch, thanh liêm, được đồng liêu và nhân dân hết lòng tôn kính, ngưỡng mộ. Do học rộng, tài cao, ông được cử làm "Quốc Tử giám tư nghiệp" trông coi việc học hành và thi cử của triều đình và đặc trách việc dạy dỗ Thái tử. Năm 1479, vua Lê Thánh Tông băng hà, Thái tử lên ngôi, lấy hiệu là Hiến Tông - Duệ hoàng đế. Nguyễn Bảo già, yếu cáo quan về quê, sống trong cảnh đạm bạc, thanh bần. Tuy mới lên ngôi, bận trăm công nghìn việc triều đình, song vua Hiến Tông luôn luôn nhớ đến người thầy đạo cao, đức trọng đã dạy dỗ, rèn cặp mình từ thưở ấu thơ và luôn mong muốn được gặp thầy để vấn an sức khỏe. Một ngày đẹp trời, vua quyết định ngự giá về thăm thầy Bảo. Để khỏi phiền hà, tốn kém cho dân, vua đã truyền cho các quan địa phương dẹp bỏ mọi nghi thức đón rước linh đình. Chẳng cờ quạt, tán tía, lọng vàng, chẳng tiền hô, hậu ủng. Vua cùng mấy cận thần phò tá lặng lẽ lên đường, về thăn thầy cũ tại quê nhà. Khi xa giá đến đầu làng, Vua lệnh cho dừng lại, xuống xe, cùng mấy người tùy tùng đi bộ vào ngõ nhà thầy. Thấy khách lạ, lũ trẻ trong xóm tò mò rủ nhau chạy theo. Đang cuốc đất, tưới hoa trong vườn, nghe tiếng xôn xao, thầy Bảo ngẩng lên xem có chuyện gì, chợt ngỡ ngàng khi thấy Nhà Vua và mấy cận thần đã vào tới cổng. Còn đang lúng túng vì chân tay, quần áo lấm lem, chưa kịp tiếp nghênh thì Nhà Vua đã tiến tới trước mặt, quỳ xuống lạy thầy ba lạy. Thầy Bảo lật đật cúi xuống, nâng Nhà Vua dậy, nói: "Chết! Chết! Sao Bệ hạ lại làm như vậy? Thần thật đắc tội vì chưa kịp tiếp nghênh. Xin Bệ hạ thứ lỗi cho thần". Nhà Vua lắc đầu, chắp tay nhìn thầy tôn kính: "Thưa thầy! Con dẫu là Vua, đứng đầu trăm họ, song nếu không có thầy thương yêu, dạy dỗ, con đâu có thể khôn lớn thành người. Xin thầy cho con mãi mãi là đứa trò nhỏ của thầy".
Thầy Bảo vô cùng cảm động, đưa tay dắt Vua và mời mọi người vào nhà. Vua - tôi, thầy - trò hàn huyên, tâm sự. Thầy mời Vua lưu lại, dùng bữa cơm đạm bạc với gia đình. chẳng "sơn hào, hải vị", chẳng "óc xẻ, yến sào", mâm cơm dọn ra chỉ có bát canh cải, nấu với cua đồng nêm chút gừng cay; dĩa cà muối xổi và nồi cơm gạo mới, mộc mạc, thơm nức hương quê. Song Nhà Vua ăn rất ngon lành. Cuối bữa, Vua chắp hai tay, kính cẩn nhìn thầy, vui vẻ nói: "Thầy cho con ăn bữa cơm này với gia đình, là cho con cả một niềm hạnh phúc".
Từ đó, hàng năm cứ đến ngày kỷ niệm buổi hội ngộ cùng thầy, Vua lại sai nấu canh cua đồng với chút cải xanh, để nhớ lại không khí đầm ấm trong ngày thầy - trò gặp gỡ. Nhân dân ca ngợi hết lời ông Vua kính thầy, trọng đạo. Cho đến nay nhân dân Thái Bình vẫn còn truyền tụng câu ca: Canh cua nấu với cải, gừng
Xưa nay vua chúa đã từng khen ngon
(Sưu tầm)