|
21-Rùa và vịt
Rùa đi đến đâu cũng cõng ngôi nhà theo trên lưng. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng nó cũng không thể ra được khỏi nhà. Người ta bảo rằng thần Jupiter phạt nó như thế, vì nó là kẻ lười biếng lúc nào cũng nằm ở nhà và đã không chịu đi dự đám cưới của thần, mặc dù thần đã ưu ái mời riêng nó.
Sau nhiều năm, Rùa bắt đầu hối tiếc đã không dự đám cưới đó. Khi nhìn thấy chim chóc ríu rít bay lượn, Thỏ và Sóc cùng mọi loài thú vật khác chạy nhảy tung tăng đây đó, luôn hăng hái khám phá mọi thứ trên đời, Rùa cảm thấy buồn và bất mãn. Nó cũng ao ước được nhìn thấy thế giới, nhưng căn nhà nặng nề cõng trên lưng cùng với đôi chân ngắn nhỏ bé khiến nó không thể đi đâu xa.
Một hôm, nó gặp một đôi Vịt và tâm sự mọi điều đó cho Vịt nghe.
“Chúng tôi sẽ giúp bạn thấy được thế giới,” Vịt bảo. “Hãy cắn chặt cây gậy này, chúng tôi sẽ đưa bạn lên cao để bạn nhìn được tất cả xứ sở. Nhưng nhớ là không được mở miệng, nếu không thì bạn sẽ phải hối hận đấy.”
Rùa hết sức vui mừng. Nó dùng răng cắn chặt lấy cây gậy, đôi Vịt quặp hai đầu cây và đưa nó bay lên cao đến tận mây xanh.
Bỗng dưng có một con Quạ bay ngang. Nó hết sức ngạc nhiên nhìn thấy cảnh tượng đó và la lên:
“Đây chắc đúng là Vua của loài rùa rồi!”
“Sao lại không chắc ------“ Rùa mở miệng nói.
Nhưng ngay khi buông ra những lời ngu ngốc đó thì cậy gậy tuột ra khỏi miệng nó, rùa liền rõi xuống đất, đụng phải đá và tan ra từng mảnh.
Tính tò mò và kiêu căng ngu ngốc mang đến điều bất hạnh
22-Cáo và dê con
Ngày xưa có một chú dê con đang nhú sừng nghĩ rằng mình đã lớn và có thể tự lo cho mình được. Thế nên vào một buổi chiều, khi đàn dê từ đồng cỏ bắt đầu quay về chuồng thì dê mẹ gọi, nhưng dê con chẳng thèm nghe và cứ kiếm cỏ non gặm tiếp. Lát sau, khi nó ngẩng đầu lên thì đàn dê đã về hết.
Nó chỉ còn lại một mình. Mặt trời đang lặn xuống. Các bóng cây đổ dài trên mặt đất. Một cơn gió nhẹ lạnh run lướt qua đồng cỏ rít lên những tiếng động đáng sợ. Dê con rùng mình sợ hãi khi nghĩ đến tên Cáo khủng khiếp. Nó bắt đầu chạy lung tung khắp cánh đồng, kêu be be mẹ ơi mẹ. Nhưng mới được một tí, tên Cáo bỗng xuất hiện, gần một bụi cây!
Dê con biết là mình chẳng còn nhiều hy vọng gì nữa.
“Cháu xin ông, ông Cáo,” dê con run rẩy nói, “cháu biết là ông sẽ ăn thịt cháu. Nhưng trước khi ăn, xin ông hãy thổi kèn lên giúp cháu, vì cháu muốn được nhảy múa cho vui vẻ trước khi chết.”
Cáo thấy trước khi ăn được nghe nhạc chút ít cũng thích thú, nên nó liền lấy kèn thổi cho Dê Con nhảy múa tưng bừng.
Trong lúc đó, đàn dê đang trên đường từ từ trở về chuồng. Trong buổi chiều im ắng tiếng kèn của Cáo được gió thổi đi xa. Mấy chú chó chăn dê vểnh tai lắng nghe. Chúng liền nhận ra bài Cáo vẫn thường hát trước khi ăn, chỉ một thoáng, chúng đã phóng như bay trở lại cánh đồng cỏ. Cáo đột ngột ngừng thổi, và bỏ chạy, nhưng không còn kịp nữa vì lũ chó đã đến gần, nó bèn trách mình sao ngu ngốc đi thổi kèn để làm vui lòng dê, thay vì cứ để tâm đến cái công việc sát sinh của mình.
Đừng bao giờ để bất cứ việc gì gây sao nhãng mục tiêu chính của mình
23-Người nô lệ An Du
Ngày xưa, có một người nô lệ tên là An Du một hôm trốn thoát khỏi nhà chủ và đi vào rừng. Đang khi lang thang trong rừng, anh ta gặp một con sư tử đang nằm rên hừ hừ. Thoạt đầu, anh ta quay đầu bỏ chạy nhưng sau đó, thấy con sư tử không đuổi theo, anh ta quay trở lại và đi đến gần chỗ nó. Khi anh ta tiến lại gần, con sư tử đưa chân ra, bàn chân sưng phồng và rướm máu. An Du thấy có một cái gai to găm vào và nó chính là nguyên nhân gây ra đau đớn cho sư tử. Anh lấy cái gai ra và băng lại vết thương cho sư tử. Chẳng mấy chốc, sư tử đã có thể đứng dậy được và liếm tay An Du như một con chó trung thành liếm tay chủ. Sư tử dẫn An Du về hang và hàng ngày săn mồi kiếm thịt về cho anh ăn. Nhưng chẳng bao lâu, cả sư tử và An Du đều bị bắt và anh nô lệ này bị kết án làm mồi cho sư tử ăn, sau khi sư tử đã bị bỏ đói nhiều ngày. Tên bạo chúa và triều thần của y đến để xem trò ngoạn mục này. Một lát sau, sư tử được thả ra và gầm lên, phóng mình về phía nạn nhân của nó. Nhưng ngay khi lại gần An Du, nó liền nhận ra người bạn của mình và vẫy đuôi mừng, liếm tay anh thân thiết như chó liếm tay chủ. Tên bạo chúa kinh ngạc và cho gọi An Du đến hỏi. Anh ta kể lại toàn bộ câu chuyện. Sau đó, An Du được tên bạo chúa thả ra và trả lại tự do còn sư tử thì được thả trở lại về rừng.
Lòng biết ơn chỉ thể hiện nơi những tâm hồn cao thượng
24-Lòng tham và thói ganh ghét
Hai người hàng xóm đi đến thần Jupiter và cầu xin thần ban cho họ điều họ mong ước. Người thứ nhất lòng đầy tham lam, người thứ hai lòng chỉ toàn sự ganh ghét. Vì vậy, để trừng trị cả hai, thần liền ban cho họ rằng mỗi người sẽ có được điều mình muốn, nhưng với điều kiện là người kia sẽ có được gấp đôi của mình. Người tham lam bèn ước rằng mình có được một căn phòng đầy ắp vàng. Chưa kịp nói xong thì đã có, nhưng nỗi vui mừng của hắn lại trở thành đau khổ vì người kia lại được những hai căn phòng đầy ắp kim loại quí giá. Rồi đến lượt người ganh ghét, tên này không thể chịu nổi một tí nào khi tên kia có sự vui mừng. Nên nó cầu xin cho nó được mất một mắt, và như thế thì tên kia sẽ hoàn toàn bị mù lòa
Thói xấu của mình trừng phạt chính mình
25-Đeo chuông cho mèo
Ngày xưa, loài chuột có cả một tổng hội đồng để họp bàn các phương án có thể sử dụng để đối phó với kẻ thù chung, là mèo. Con thì nói thế này, con thì nói thế kia, nhưng cuối cùng một con chuột nhắt đứng dậy và bảo nó có một đề nghị mà nó cho là phù hợp. “Các bạn sẽ đồng ý ngay,” nó bảo, “mối nguy hiểm chính của chúng ta nằm ở cái sự kín đáo gian manh của kẻ thù khi nó tiếp cận chúng ta. Bây giờ, nếu chúng ta có được một tín hiệu gì đó báo cho chúng ta biết khi nó đến, chúng ta sẽ dễ dàng chạy thoát nó. Vì vậy, tôi mạo muội hiến kế là, chúng ta sẽ tìm một cái chuông nhỏ, gắn vào một cái dây đeo quanh cổ con mèo. Bằng cách này, khi nào nó đi đâu chúng ta cũng sẽ biết, và dễ dàng lẩn trốn khi nó đến gần.”
Lời đề nghị này được nhiệt liệt tán dương, cho đến một lúc sau, một con chuột già đứng dậy và nói:”tốt lắm, thế nhưng ai sẽ là người đeo chuông cho mèo đây?”. Lũ chuột cứ con này nhìn con kia không con nào nói gì. Thấy vậy, chuột già liền bảo :
Nói thì bao giờ cũng dễ nhưng làm thì mới khó
26-Chim, thú và dơi
Loài chim khai chiến với loài thú, và mỗi bên lần lượt giành ưu thế. Một con dơi, lo sợ tai vạ trong cuộc chiến, luôn đứng về bên nào mà nó cho là đang mạnh. Khi hòa bình được công bố, cả hai đối thủ đều nhận thức rõ về hành vi lừa lọc của dơi và đều kết án dơi về tội danh lừa gạt, nó bị cấm không được ló mặt vào ban ngày, vì vậy phải ẩn mình vào những nơi tăm tối, luôn đi một mình vào ban đêm mà thôi.
Hãy là một người có lập trường (đã thay đổi ý nghĩa so với nguồn)
27-Sư tử, thần Jupiter và voi
Sư tử thường xuyên than phiền với thần Jupiter : “ Thật vậy, thưa ngài Jupiter”. Y nói :”sức mạnh của tôi phi thường, hình hài tôi đẹp đẽ, tôi tấn công rất mạnh mẽ. Tôi có đôi hàm đầy những răng, chân tôi đầy móng vuốt nhọn và tôi là chúa tể mọi loài thú vật trong rừng này. Nhưng có một điều nhục nhã thay, tiếng gáy của một con gà trống lại làm tôi sợ hãi. Jupiter trả lời: “ Sao ngươi lại trách ta vô lý như vậy? Ta đã ban cho ngươi đủ thứ mà ta có. Lòng can đảm của ngươi chỉ rời xa ngươi trong mỗi tình huống như vậy mà ngươi cũng kêu ca sao?”. Khi nghe Jupiter nói thế, sư tử vẫn cứ làu bàu và than van, tự trách mình hèn nhát, nó chỉ mong chết đi cho xong. Đang khi những ý nghĩ ấy xâm lấn vào trong đầu thì nó bỗng gặp một con voi và tiến lại gần để bắt chuyện. Sau đó một lúc, nó bỗng để ý thấy con voi cứ thường xuyên vảy tai. Nó hỏi voi có chuyện gì thế và làm sao lại cứ thỉnh thoảng lại phải rung tai lên như vậy. Ngay lúc đó, một con muỗi mắt bay đến và đậu trên đầu voi. Voi trả lời:” ngươi có thấy cái con côn trùng bé tí bay vù vù này không?. nếu chẳng may mà nó chui vào lỗ tai ta thì ta hết kiếp, ta sẽ chết ngay lập tức”. sư tử nghĩ :” thôi thế cũng được, một con vật to lớn thế kia mà còn sợ một con muỗi mắt bé tí thì mình cũng chẳng than van nữa làm gì mà cũng chẳng cần phải chết nữa. Mình thấy đấy, cứ như mình đây thì cũng còn giỏi hơn cái con voi kia nhiều”.
Con người - không ai có thể là kẻ mạnh nhất (đã thay đổi ý nghĩa so với nguồn)
28-Kiến và sâu bướm
Một con kiến lanh lợi chạy tới chạy lui dưới ánh nắng để kiếm ăn đi ngang qua chỗ một con sâu đang sắp đến thời kỳ lột xác. Sâu ngoe nguẩy đuôi làm con kiến chú ý, đây cũng là lần đầu tiên kiến thấy một con sâu sống động như vậy. “ôi thật tội nghiệp. con vật đáng thương!” kiến la lên với cái giọng của kẻ bề trên. “thật đáng buồn cho thân phận của ngươi!. Trong khi ta có thể chạy tới chạy lui tùy thích, và nếu ta muốn, ta có thể leo lên một cái cây cao nhất. còn ngươi thì cứ nằm chết gí ở đây trong cái vỏ của mình, chỉ đủ sức để cựa quậy được một vài đốt của cái đuôi toàn là vảy của ngươi”. Sâu nghe thấy hết, nhưng chẳng muốn trả lời gì cả. Một vài ngày sau, khi con kiến đi ngang qua đó lần nữa, nó chẳng trông thấy gì ngoại trừ một cái vỏ rỗng không. Kiến đang thắc mắc tự hỏi không biết cái phần trong của con sâu đã biến thành gì rồi thì bỗng nhiên, kiến thấy một đôi cánh rực rỡ tuyệt đẹp của một con bướm bay ngang, che tối cả một vùng và quạt vù vù trên đầu mình. “nhìn ta này !” bướm kêu lên :” ngườibạn đáng thương của ngươi đây ! Nào, bây giờ hãy khoe khoang về sức mạnh của ngươi giúp ngươi có thể chạy và leo trèo miễn là ngươi có thể bắt được ta phải nghe”. Nói vậy, bướm bay vọt lên không, lượn ngang lượn dọc trong cơn gió nhẹ nhàng của mùa hạ, rồi sau đó mất hút trong tầm mắt của chàng kiến.
Hình thức bên ngoài chỉ là giả tạo
29-Kiến và chim bồ câu
Một con kiến đi đến bờ sông để thoả mãn cơn khát của mình bị trượt chân xuống dòng nước xiết và bị cuốn trôi, đang lúc sắp bị chết đuối thì một con chim bồ câu đang đậu trên một cành cây vươn ra trên mặt nước nhìn thấy bèn mổ lấy một chiếc lá và thả xuống dưới dòng nước cho trôi theo. Con kiến bèn leo lên chiếc lá và trôi dạt an toàn vào bờ. Ít lâu sau, một kẻ săn chim đứng dưới gốc cây, đặt một cái bẫy lên cành để bắt chim, kiến nhìn thấy và bỗng nhận ra ý đồ của hắn ta, liền cắn vào chân hắn. Kẻ săn chim đau quá đánh rõi chiếc bẫy gây ra tiếng động làm chim biết và bay đi mất.
Ở hiền gặp lành, làm ơn lại được trả ơn
30-Kiến và châu chấu
Trên cánh đồng nọ vào một ngày mùa hạ, có một con châu chấu đang nhảy nhót, chíp miệng và ca hát cho thoả thích trong lòng. Một con kiến đi ngang qua, mệt nhọc kéo lê một mẩu bắp về tổ của mình.
“lại đây nói chuyện với tớ cho vui “ Châu chấu nói với kiến : “sao mà lại cứ phải lao động cật lực vất vả như vậy?”
“tôi đang cố gắng tìm và tích trữ lương thực cho mùa đông sắp đến” Kiến nói:” tôi nghĩ anh cũng nên làm như vậy”
“sao lại phải bận tâm đến mùa đông làm gì?” châu chấu bảo kiến: “ bây giờ chúng ta đang có thừa mứa thức ăn”. Nhưng con kiến vẫn đi và tiếp tục công việc vất vả của mình. Mùa đông đến, châu chấu chẳng còn gì để ăn và cảm thấy sắp chết vì đói. Nó nhìn thấy kiến đang đứng bán bắp và ngũ cốc mà kiến vẫn thu nhặt được hàng ngày khi còn mùa hạ. bấy giờ châu chấu mới biết :
Phải chuẩn bị sẵn sàng những gì cho những ngày mà chúng ta sẽ cần đến
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|