|
|
Nhớ hồi hắn còn nhỏ, bà khó khăn, bà "ngẳng", bà "sân si",... với đám cháu "ranh" bọn hắn lắm. Cái ý thích của mấy đứa nhóc trong nhà, bà chẳng bao giờ thèm đếm xỉa tới, một mực bà theo ý mình và... ý ba-mẹ: bà không cho nó ra đường dùm con nhá, bà bắt nó ngủ trưa nhá, bà dặn nó tắm đúng giờ nhá, bà... Ôi thôi, hằng tá câu dặn dò mỗi ngày khi ba-mẹ chuẩn bị đi làm. Bọn trẻ con líu ríu "sợ" bà lắm, xạo, bọn chúng sợ cái roi của ba-mẹ thì có: đứa nào cãi bà về tao cho 5 roi đấy! Kinh, "roi" thì thôi đủ loại chứ chẳng chơi, chẳng đoán được "roi" nào "ít đau" roi nào "nhiều đau" mà lần. Thôi thì ham chơi quá, cứ khoắng, bà cứ la oang oảng, cứ hò hét, bọn này cứ trèo rào, bẻ khóa: chơi; chứ cả đám nó đang thậm thụt đợi ngoài ngõ, phải biến thôi. Thèm ăn hàng mà có tiền đâu, thế là bà thành nơi để ăn vạ, giãy giụa tới khi nào bà xì mấy đồng ra và kèm theo câu "bố tiên sư nhà mày" thì mới thôi, chậc! cố đấm ăn xôi mà lị. Bà nói gì cũng lý sự lại, bà tức, bà chửi "bố tiên nhân nhà mày", cười khà khà rồi biến, miễn bà "lơ" cho biến là được. Tức và ghét bà cái vụ này lắm!
Rồi càng lớn càng chẳng quan tâm đến bà nữa, bà già, lẩm cẩm lại như trẻ con, chán. Thi thoảng mua cho bà cái bánh, cho bà ít tiền bỏ túi - bỏ túi để lại cho mấy đứa chắt, khặc, chứ bà xài chi! Đi đâu, có gì cho con ăn, thì bà cũng một phần - có nhều hơn tí - như mấy đứa nhỏ; ngồi nhìn cố, chắt ăn nhoem nhoẻm, ngon miệng, rủ rỉ với nhau chẳng khác gì cùng "trang lứa", thấy vui và thương bà "như con" - trùi, hỗn hào quá!
Được cái, bà ít khi "học" lại với ba-mẹ điều mà "bố tiên sư chúng mày" gây ra cho bà. Bà bảo không tiền xài, ba-mẹ phải cho bà tiền, nhưng bà lại "làm bộ" để bọn trẻ "ăn cướp" và được chửi "bố tiên sư...". Hư, ba-mẹ đánh đòn dữ, bà hậm hực ra mặt, giận ba-mẹ mấy ngày mà không dám nói vì cái thằng nhỏ nó quá hư mà. Bà thấy chắt ăn ngon miệng, bà thèm, nhưng bảo: "thôi, tao ăn gì nhiều! cứ để cho chúng nó!", chứ thật "chia phần" cho bà bao nhiêu bà ăn cũng hết - già hóa trẻ con mà!
Rồi một ngày, bà cứ ngày này qua ngày kia lẫy hờn chuyện vu vơ, đòi về ở với cô. Ba mẹ tức lắm, chẳng làm gì được cuối cùng phải chiều ý, chứ không thôi bà cứ "quậy tưng" - lại hỗn! Bà về ở với cô dượng, tuy nghèo, nhưng cũng đầy đủ sung túc lắm, được vài năm thì bà mất, chẳng đau ốm bệnh tật gì cả, cứ thế yếu dần mà đi.
Bà mất rồi, bà đâu sống mãi được, "người già người tột vào xăng". Thế nên, giờ gặp ai cũng thích gọi bằng BÀ cho đỡ thèm, cho ra vẻ ta đây còn bà. Giờ chỉ biết đi xin Lễ cho BÀ, BÀ không ăn uống, tiêu xài, giả bộ bị cướp được nữa; BÀ chỉ còn chờ được hưởng Nhan Thánh Chúa mà thôi.
Hạnh phúc là được có BÀ và còn BÀ. |
|