Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 26 trên 26

Chủ đề: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN ĐỂ SUY GẪM

Hybrid View

  1. #1
    forget_me_not's Avatar

    Tham gia ngày: Oct 2008
    Tên Thánh: Teresa Hài Đồng
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: TPHCM
    Quốc gia: Không chọn
    Bài gởi: 1,396
    Cám ơn
    2,599
    Được cám ơn 5,786 lần trong 1,189 bài viết

    Default

    Chuyện hai con ếch
    Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.

    Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

    Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

    Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị lãng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

    Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó.

    (Sưu tầm)

    (Nguồn http://bimatcuocsong.tk - http://my.opera.com/bimat-cuocsong)

  2. Có 6 người cám ơn forget_me_not vì bài này:


  3. #2
    forget_me_not's Avatar

    Tham gia ngày: Oct 2008
    Tên Thánh: Teresa Hài Đồng
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: TPHCM
    Quốc gia: Không chọn
    Bài gởi: 1,396
    Cám ơn
    2,599
    Được cám ơn 5,786 lần trong 1,189 bài viết

    Default

    Một câu chuyện cảm động

    Tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có chín vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m.

    Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở lại.

    Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé:
    - Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn.

    Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích.

    Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này.

    Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.


    http://cuacuon.wordpress.com/2008/07...e-t%E1%BA%A3i/

  4. Có 2 người cám ơn forget_me_not vì bài này:


  5. #3
    forget_me_not's Avatar

    Tham gia ngày: Oct 2008
    Tên Thánh: Teresa Hài Đồng
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: TPHCM
    Quốc gia: Không chọn
    Bài gởi: 1,396
    Cám ơn
    2,599
    Được cám ơn 5,786 lần trong 1,189 bài viết

    Default

    Buổi hoà nhạc trong trại dưỡng lão

    Vốn tính cầu toàn, tôi vật lộn suốt một mùa đông tập luyện với dàn đồng ca học sinh của trường. Tới đầu hè, xem ra tôi đã thành công mỹ mãn. Đám học trò của tôi trình diễn xuất sắc đến độ Bing Crosby (1903-1977 : Diễn viên kiêm ca sĩ Mỹ nổi tiếng) cũng chẳng thể làm gì hơn ! Thế rồi chúng tôi được mời tới hát ở trại dưỡng lão Chris Ridge.

    Toà nhà chính của trại có 3 tầng. Chúng tôi đã có hai buổi trình diễn tuyệt vời ở những tầng dưới, nơi các ông lão bà lão tuy đã gìa nhưng vẫn còn có thể tự đi lại và tự chăm sóc cho bản thân. Cuộc sống lặng lẽ khép kín và hơi u uất như trong nhà tu kín của trại dưỡng lão bừng lên bởi những giọng ca trong trẻo của con trẻ. Khán giả của chúng tôi vỗ tay liên tục và họ say sưa hát theo chúng tôi.

    Quả tình tôi không hài lòng tí nào với những ca sĩ già. Nghe họ hát nhưng mặt tôi nhăn nhó. Họ phá hỏng toàn bộ công sức luyện tập của tôi cho dàn đồng ca bằng cách xen vào đủ thứ giọng. Khi người ta đưa chúng tôi lên tầng ba, tôi sững người vì thấy 1 cánh cửa sắt khoá chặt nằm ngay đầu hành lang. Thì ra đây là nơi ở của những người mắc chứng liệt run. Do mất trí nhớ, bệnh nhân ở đây thường đi lang thang trong tình trạng mơ hồ. Cánh cửa sắt phải đóng lại để phòng những người bệnh té khi xuống thang (và nếu có ai đó xuống tới đất an toàn cũng sẽ bị lạc trong thành phố ồn ào mà không nhớ nổi đường về).

    Đúng như dự cảm, trong khi học trò của tôi hát, đa số bệnh nhân đầu gằm mặt xuống sàn nhà hoặc săm soi. . . bốn bức tường làm như ở đó có những tấm thảm Ba Tư diệu kỳ. Lòng tôi ngập tràn thất vọng, hồi hộp. Duy chỉ có một phụ nữ ngồi xe lăn bên cạnh cửa ra vào là cất giọng cùng dàn đồng ca. Tiếng bà lanh lảnh nhưng giọng bị lạc, nghe thật chối tai. Tôi nhăn mặt, ra dấu cho dàn đồng ca hát to hơn cho át đi tiếng bà. Nhưng, như trêu ngươi, bà ta lại hát to hơn, mắt nhắm nghiền, chân tay run lẩy bẩy, mặt đỏ gay. Tôi cố nén để khỏi nổi cơn thịnh nộ. Nếu có cây đũa thần trong tay, tôi sẽ cho bà ta biến mất ngay khỏi trái đất này !

    Đúng lúc đó, lại có thêm 1 sự cố bất ngờ. Justin Proctor, 1 cậu học trò trong dàn đồng catự dưng nhảy ra khỏi hàng. Tôi cuống quýt ra hiệu cho Justin quay về chỗ. Có vẻ như không biết tôi đang làm gì, Justin chạy tới bên người phụ nữ kia. Tôi đang tò mò tự hỏi em ấy sẽ làm gì thì cậu bé sẽ sàng cầm lấy bàn tay người phụ nữ kia lắc lư theo nhịp nhạcvà cất giọng hát theo bà. Không còn gì tệ hơn ! tôi điên tiết.

    Nhưng kìa, cảm nhận giọng hát mình không còn lạc lõng, người phụ nự dịu lại, không còn căng thẳng nữa, giọng hát của bà dần hòa theo nhịp của dàn đồng ca. Người phụ nữ mở mắt, đôi gò má của bà ướt đẫm.

    Sau buổi biểu diễn ở trại dưỡng lão, Justin hỏi tôi có giận cậu không. Tôi lắc đầu. Đúng ra, tôi phải cảm ơn cậu bé.

    Nếu ai cũng đứng trên sự hoàn mỹ của cá nhân mình để xử sự với người khác, thì chúng ta sẽ không bao giờ có 1 thế giới vững bền.


    http://www.quangdungfc.net/forums/in...showtopic=3602


  6. Có 3 người cám ơn forget_me_not vì bài này:


  7. #4
    forget_me_not's Avatar

    Tham gia ngày: Oct 2008
    Tên Thánh: Teresa Hài Đồng
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: TPHCM
    Quốc gia: Không chọn
    Bài gởi: 1,396
    Cám ơn
    2,599
    Được cám ơn 5,786 lần trong 1,189 bài viết

    Default

    THẤT THƯỜNG KHÔNG QUYẾT

    Đại sư rất là không muốn người ta ở lại lâu trong thiền viện. Mỗi một đệ tử sớm muộn gì cũng nghe được câu đuổi khách này: “Ông nên đi khỏi, nếu ông không đi thì Thánh Thần sẽ không giáng xuống (trên ông).”
    Vậy thì “thánh thần” đó là gì ? Một vị đệ tử rất muốn biết điều ấy.

    Sư phụ nói: “Nước thì nên chảy để mãi mãi bảo vệ sức sống và tự do, con cũng phải tiến lên phía trước để mãi mãi bảo vệ sức sống và tự do. Nếu con không rời khỏi ta thì con sẽ biến thành kẻ ngây dại, yểu mệnh sớm, hơn nữa lại còn nhiễm lây đến ta.”

    Suy tư:


    Sư phụ không muốn thiện nam tín nữ ở lâu trong thiền viện, là vì ông ta sợ họ chỉ biết ỷ lại vào Chúa mà không tự mình biết tìm cách cộng tác với Ngài, bởi vì ân sủng của Chúa cần phải liên tục chảy trong tâm hồn của chúng ta, để chúng ta được luôn đổi mới mỗi ngày trong cuộc sống của mình.

    Sư phụ không muốn đệ tử lưu lại bên mình học được căn bản của nghề nghiệp, Thiên Chúa cũng không muốn chúng ta ngày ngày ở trong nhà thờ để nguyện ngắm, nhưng Ngài muốn chúng ta rời khỏi nhà thờ, để ân súng của Ngài chảy tràn lan ra khỏi con người của chúng ta, để đi đến với tha nhân mà phục vụ, đến với những người mà chúng ta hằng ngày đều tiếp xúc với họ, nhưng chưa một lần nhìn thấy họ là hình ảnh của Chúa Giê-su đang vui, đang buồn và đang đau khổ nơi họ.

    Rời khỏi sư phụ để phát huy tinh hoa những gì mình đã học được nơi sư phụ, rời khỏi nhà thờ để ân sủng của Chúa có cơ hội lưu chảy đến với mọi tâm hồn của tha nhân.


    http://www.fatherlinh.com/m7894i-chu...k47uhddvqi7lk5


  8. Được cám ơn bởi:


  9. #5
    forget_me_not's Avatar

    Tham gia ngày: Oct 2008
    Tên Thánh: Teresa Hài Đồng
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: TPHCM
    Quốc gia: Không chọn
    Bài gởi: 1,396
    Cám ơn
    2,599
    Được cám ơn 5,786 lần trong 1,189 bài viết

    Default

    ĐỀU BỊ MÙ MẮT

    Ông chủ muốn làm một then cài nơi cửa, nhưng thợ mộc lại làm cho ông cái then ngoài cửa.
    Ông chủ trách và nói : “Làm gì có chuyện làm then bên ngoài cửa, ông bị mù rồi sao ?”.
    Thợ mộc không phục nói : “Ông mới là người bị mù".

    Chủ nhà hỏi : “Sao anh nói tôi là người bị mù chứ ?”

    Thợ mộc nói : “Giả sử con mắt của ông mà sáng, thì tại sao ông lại thuê người mù mắt là tôi làm chứ !?”
    (Tiếu phủ)

    Suy tư:

    Con người ta khi vì tức giận mà cãi nhau thì lí trí “buồn tình” chạy mất, lòng yêu mến và kính trọng vốn có thì ẩn mặt, lời lẽ ôn nhu thường ngày biến dạng, khuôn mặt khả ái dịu dàng trở thành nhăn nhó khó coi và khó chịu, và thế là trở thành người mù không thấy đức bác ái...

    Người sáng mắt tâm hồn là người có đức bác ái, nghĩa là họ nhìn thấy cái khó chịu của người khác để sửa mình, họ nhìn thấy cái kiêu ngạo của người khác để răn mình, họ nhìn thấy cái đau khổ của người khác để giúp đỡ an ủi, nhìn thấy cái quá lố nơi người khác để điều chỉnh lại cái ưu cái khuyết nơi mình cho phù hợp với đức bác ái của Chúa Kitô.

    Con mắt tâm hồn sáng là ở đó vậy !


    http://www.fatherlinh.com/m7894i-chu...k47uhddvqi7lk5

  10. Được cám ơn bởi:


  11. #6
    forget_me_not's Avatar

    Tham gia ngày: Oct 2008
    Tên Thánh: Teresa Hài Đồng
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: TPHCM
    Quốc gia: Không chọn
    Bài gởi: 1,396
    Cám ơn
    2,599
    Được cám ơn 5,786 lần trong 1,189 bài viết

    Default

    NGỰA TRẮNG, NGỰA ĐEN

    Chuyện ngựa trắng và ngựa đen kéo xe, tranh chấp không hơn nhau, bèn cùng nhau gặp Đấng tạo hóa, xin Ngài quyết định.

    Đấng tạo hóa nói:

    - “Một con ngựa đi nhanh, một con ngựa đi chậm, chiếc xe nhất định phải đổ nhào. Một con ngựa đi về bên trái, một con ngựa đi về bên phải, chiếc xe nhất định rệu rã năm bè bảy mảng. Chỉ có hai con ngựa cùng bước đi nhịp nhàng, nhanh chậm giống nhau, có mục tiêu và phương hướng giống như nhau, thì chiếc xe mới có thể đi được vừa nhanh vừa nhẹ nhàng”.

    Một tấm chăn không đắp được hai người khác nhau, một chiếc thuyền không lắp hai lái. Tâm địa không giống nhau, không nên mang cùng một ách.

    Suy tư:

    Thói thường người cùng bè cánh với nhau, thì khi làm việc tương đối dễ chịu hơn.

    Thế giới này chiến tranh liên miên cũng chỉ vì ý thức hệ khác nhau.

    Các phe phái kình chống nhau, dùng mọi thủ đoạn để công kích nhau, cũng chỉ vì không đồng chính kiến với nhau, người ta dùng mọi phương tiện có thể, để lật nhào nhau cũng chỉ vì lòng dạ quá nhỏ nhen.
    Thói thường là như thế.

    Nhưng tinh thần bác ái của Chúa Ki;-tô thì không phải như vậy, “bác” là rộng lớn, “ái” là yêu, tình yêu rộng vô biên, cho nên mới có thể chứa đựng những chính kiến khác nhau, những bất đồng khác nhau.

    Giáo Hội của Chúa Ki-tô không phải là một chứng minh hùng hồn của bác ái sao? Giáo Hội không phải là gồm mọi dân tộc trên thế giới sao? Giáo Hội không phải là đủ mọi màu da, chủng tộc sao? Ấy vậy mà vẫn hiệp nhất, vẫn cộng tác với nhau, vẫn thăng tiến thế giới, vẫn trường cửu vững bền cho đến ngày Chúa lại đến.

    Một cộng đoàn trưởng thành là một cộng đoàn, mà trong đó, mỗi cá nhân đều quên mình đi, để vì anh em chị em mà phục vụ.

    Như vậy, không còn ngựa trắng hay ngựa đen nữa, mà chỉ có một mục tiêu mà mỗi phần tử trong cộng đoàn đều hướng đến: Bác ái.



    http://www.fatherlinh.com/m7894i-chu...k47uhddvqi7lk5

  12. Được cám ơn bởi:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com