Vớt xe  khách bị lũ cuốn trên sông Lam: Chuyện chưa công bố
 Bóng tối ập xuống mặt sông Lam cuồn cuộn chảy. Nước như những mũi dao găm đâm xiết khắp cơ thể ở trần của người thợ lặn.
   
Ở độ sâu 15 mét ấy, “rái cá” đã tiếp cận được chiếc xe xấu số. Hé lộ hậu  trường quanh vụ xe khách bị nước cuốn trôi (tại xã Xuân Lam - Nghi Xuân  - Hà Tĩnh).
 Hàng ngàn người  đổ dồn về hướng tìm thấy vị trí chiếc xe khách mất tích. Từng thớ thịt  trên khuôn mặt mỗi người giãn ra,  sáng lại sau gần 3 ngày miệt mài dõi theo cuộc tìm kiếm (chiếc xe khách  bị cuốn trôi sáng 18/10). Chặng thời gian ấy, cánh báo chí cũng bao  phen hộc tốc chạy đến những điểm được cho là nơi chiếc xe nằm lại nhưng  toàn là con số không tròn trĩnh.
    
Các thợ lặn được "vinh danh".
Chạm tay vào… đầu người chết!
 Xác minh chính xác chiếc xe đang ở dưới đáy sông Lam, phương án được đưa  ra là phải có người lặn xuống mò. Thời khắc ấy, bóng tối đã bao phủ  khắp nơi. Nước dưới sông  như nổi cơn thịnh nộ cuộn sóng. Gió lạnh thổi hắt vào mặt. Cách bờ 50  mét, trên chiếc tàu cũ kĩ, tốp thợ lặn mang chúng tôi theo với bao sự  hồi hộp.
   Nguyễn Văn Thạnh - một trong số những thợ lặn ở phường Trung  Đô (TP Vinh - Nghệ An) được giao trọng trách tiên phong. Khuôn mặt căng  thẳng. Thạnh rít một hơi thuốc dài, thổi khói bay mù mịt trước mặt:  “Chưa bao giờ tôi lại thấy căng  thẳng đến thế. Hàng chục năm làm tay lặn mới thấy sao giờ là lạ. 
 "Nước  chảy xiết lắm. Phải lặn bo thôi. Ở độ sâu 14 đến 15 mét mà mặc đồ lặn  thì nước đánh dạt đi. Phải lột hết quần áo thôi”, anh Thạnh nói. Bênh  cạnh Thạnh, mấy “rái cá” khác cũng đã sẵn sàng. Những chiếc bình ôxy nằm  ngổn ngang.
   Thạnh  cởi phăng áo và quần dài. Từng thớ thịt của người thợ lặn nổi cuồn  cuộn, láng bóng. Quấn ống dẫn khí vào người, một đầu ngậm vào miệng hít  một hơi dài, tốp thợ lặn nhảy xuống mặt sông, biến mất vào nước.  Nhiều ánh mắt đổ dồn, nín thở chờ đợi. Chưa đầy hai phút đã thấy Thạnh  trồi lên mặt nước, thất vọng.
   “Nước mạnh lắm. Chưa thể tiếp cận được xe đâu”, Thạnh bảo. Trên tàu, hai  tay thợ lặn khác tên Bình và Sơn đã sẵn sàng. Trong thế tay bo “lặn  nhộng”, các anh lại nhảy xuống. Một, hai, rồi ba phút vẫn chưa thấy ai  lên. Sự lo lắng xen lẫn niềm tin đã hiện rõ. Tiếng vỡ oà rồi vỗ tay vang  cả mặt sông kéo theo “rừng cười” trên bờ khi hai thợ lặn xuất hiện.
   
"Xe đây rồi. Xe khách đây rồi”, thợ lặn tên Sơn vuốt mặt xua nước cười như tỏa hoa trên mặt nước reo lên.
   Sau  này khi mọi chuyện đã ổn, Sơn mới sợ hãi nhớ lại: “Không những sờ trúng  đầu xe mà tay em còn chạm vào một cái gì đó có tóc anh ạ. Giờ thấy kính  ở trước mặt buồng lái bị vỡ mới biết mình đã chạm tay vào đầu của một  nạn nhân đang nổi bồng bềnh trong xe”.
  
    
Để đưa thi thể ra, các chiến sĩ đã dùng búa đinh và ống sắt để phá vỡ kính xe.
  
  Cái chết… chính Ngọ!
Ngay  khi tìm được chính xác vị trí chiếc xe thì trời đã tối hẳn. Nhiều  phương án được đưa ra. Trục vớt ngay trong đêm rất khó khăn: “Kính vỡ  nên kéo xe lên thì nhiều thi thể sẽ bị trôi ra. Đêm mịt mùng, nước chảy  mạnh sẽ cuốn xác đi mất. Nhiều cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập. Cuối  cùng phải chờ sáng hôm sau mới tiến hành trục vớt.
   Đêm  ấy, là đêm trắng của người thân. Thời điểm ấy, hàng ngàn người dân đã  kéo về điểm xe nằm. Tờ mờ sáng, ba, bốn chốt chặn đã được lập ra nhưng  hàng chục người dân vẫn tìm cách luồn núi để chứng kiến trục vớt. “Tôi  đã phải đi từ 3 giờ sáng. Gửi xe cách hàng chục cây số rồi đi bộ leo núi  mới vào xem được đấy…”, một người dân bảo.
 Chừng  8h sáng một tốp thợ lặn đã sẵn sàng. Công việc của họ là phải lặn xuống  để cột hai móc cáp vào đầu xe. Sau đó dùng ròng rọc nâng đầu xe lên  khỏi đáy sông chừng 1 mét để khi kéo thi thể không bị trôi ra. Tuy nhiên  gần một phần nửa chiếc xe đã bị vùi cát. Ba bốn tốp thợ lặn đã phải lặn  xuống để moi cát móc xe.
   Công việc đó thực hiện xong lại xảy ra khó khăn mới. Cát trong xe rất  nhiều. Để xe nhẹ khi kéo, tốp  thợ khác lại phải lặn xuống dùng “vòi rồng” hút cát từ trong xe ra. “Sợ  lắm. Lúc hút cát cứ lo thi thể cũng bị trôi ra”, một thợ lặn nói.
 Mọi thứ đã sẵn sàng. Xích tời cáp đã tập hợp. Tiếng chân chạy dồn  dập. Tiếng máy nổ ầm ầm. Tiếng cáp rít vào gió. Đó là lúc việc trục vớt  bắt đầu. Hàng trăm mét dây cáp được sử dụng chứng tỏ chiếc xe nằm rất  sâu. Chiếc tời  trên bờ kéo chầm chậm chiếc xe vào bờ.
 Dây  cáp căng như dây đàn, cách mấy bước chân, hàng ngàn ánh mắt đổ dồn. Ai  đó chợt nghĩ: Cáp mà đứt, thì bao nhiêu con người sẽ gặp tai họa. Cáp  tuột, mọi người sợ hãi nhốn nháo chạy, ngỡ là cáp đứt. Ba bốn lần phải  thốn cáp, chừng ấy thời gian công việc trục vớt gián đoạn, ai cũng lo  lắng.
   Cuối  cùng, đúng  12 giờ cùng ngày - chính Ngọ - tắp lự đầu xe khách màu trắng nổi lên  mặt nước cách bờ mấy sải tay. Tiếng vỡ òa bởi rừng người rộn rã. Sự sung  sướng hiện lên từng nét mặt. Ở một góc sông, người thân của những hành  khách xấu số khuỵu xuống. Có người đã gục ngất đi!
   Cái chết của chiếc xe và những nạn nhân mới được xác định. Một cái chết hiện hữu sờ được bằng  tay!
  
      
Mặc độc chiếc quần cộc, ngậm đầu ống khí quấn vào người, 
thợ lặn Sơn bắt đầu lao xuống đáy sông Lam sâu 15 mét tìm xe.
  
Tôi có búa đinh sẽ ít ai chết!
Đầu  xe được kéo lên cao hơn trên mặt nước. Quan sát phần gương trước mặt  buồng lái đã vỡ. Lỗ hở duy nhất đã cứu được 18 con người. Số người còn  lại vẫn nằm trong xe. Một số khác đã thoát ra ngoài nhưng không thắng  nổi “giặc nước” đang nằm bồng bềnh đâu đó.
   Hàng  chục  chiếc ca nô mang theo nhiều chiến sĩ áp sát chiếc xe. Phải đưa thi thể  các nạn nhân ra xe trước, sau đó mới tính chuyện cẩu lên bờ. Để đưa được  thi thể ra khỏi xe, người ta đã dùng đến búa đinh. Tiếng búa đinh phang  vào phần kính trước mặt xe lốp bốp. Hàng chục tiếng dội vào nhưng kính  chẳng xoay chuyển.
   Các  chiến sỹ còn phải dùng cả những ống sắt, tay chèo bằng kim loại mới phá  vỡ được kính xe. “Tôi mà có búa đinh lúc xảy ra tay nạn thì ít người  chết. Đến búa mà không phá nổi huống chi lúc đó họ chỉ tay không lại  trong trạng thái hoảng  loạn”, chứng kiến cuộc “hành xe” một người dân tiếc nuối. 
 Một  phần kính xe được phá vỡ, những thi thể được giải thoát nổi bồng bềnh  trôi ra ngoài xe. Thời điểm ấy thật rùng rợn. Trước mặt hàng chục ngàn  người dân, trên sông hàng chục chiếc ca nô di chuyển. Cứ một cái đi lại  kéo theo sau một thi thể không còn nguyên dạng.
   Xót  xa quá các nạn nhân ơi. Sống đã  khổ, thác còn vật vã gấp vạn lần. Cho đến khi toàn bộ thi thể được đưa  ra và chiếc xe được cẩu lên mặt đường, chúng tôi vẫn ám ảnh. Một sự ám  ảnh tột độ!
  
    
  Thợ lặn Nguyễn Văn Thạnh giờ phút trước lúc đi "tiên phong".
Làm phúc…  nát nhà!
Sau  khi được sự đồng ý của các cơ quan ban ngành, Công ty Vận tải biển  Trường Thành (đóng ở Thành phố Vinh) vào tìm kiếm trục vớt chiếc xe xấu  số. Nghe tin, đội quân thợ lặn chính gồm 6 người xung phong xin đi. Họ đã vật lộn với con nước lũ để tìm kiếm và đưa xe lên bờ.
   Ông  Nguyễn Văn Bình - một thợ lặn, chưa hết bàng hoàng: “Đã theo nghề lâu,  đối đầu với bao nguy hiểm nhưng đây là lần lặn khó khăn nhất trong đời  tôi, bởi khi lặn xuống cứ bị nước đẩy đi không theo như ý muốn”.
   Vậy  mà, trở về nhà sau khi đưa đưa được các thi thể và xe lên bờ, căn nhà  của ông Nguyễn Văn Hoàn -Thợ lặn khác, đã bị nước lũ cuốn đi mang theo  nhiều tài sản. Trước cảnh hoang tàn, ông Hoàn tâm sự: “Trong mấy  ngày qua tôi đi lặn tìm xe nên nhà cửa mới đến nông nỗi này. Nhưng việc  làm của chúng tôi đã góp phần chia sẻ nỗi đau cho các nạn nhân”.
   Ông Nguyễn Văn Bình nói: “Những người thợ lặn chúng tôi rất nghèo nhưng  trước việc các nạn nhân bị chìm trong nước mấy ngày nên thương lắm.  Chúng tôi có nghề sao lại không sẵn sàng giúp đỡ, làm ơn…”.
   Câu chuyện với những thợ lặn kết thúc. Ngoài kia vẫn còn những nạn nhân  xấu số chưa được tìm thấy. Thấy xót xa. Và lại day dứt khi nghe người  thợ lặn tên Hoàn bảo: Mình làm ơn nhưng nhà mình chẳng còn gì. Nước đã  đánh tan tất cả!