PHÚT CẦU NGUYỆN

Tạp chí “Những người ra đi” số dành riêng cho hội thừa sai Pari đã phác họa chân dung vị thánh Tử Đạo trẻ tại Việt Nam, linh mục Théophane VÉNARD VEN bằng những lời thánh thót tựa một bài hát ngọt ngào như sau: “Phải nói rằng khi anh chào đời một đóa hồng nở trên môi, một cánh chim cất tiếng líu lo bên tai. Bởi vì khi anh diễn tả ý mình, lời anh tràn ngập những hình ảnh dễ thương dịu dàng duyên dáng. Mối tình thân từ nhỏ cũng như sau này, anh càng duy trì bền vững càng đậm đà, ngọt ngào và thánh thiện.

“Đời anh là một bài ca trong lúc vui lúc buồn. Từ những biến cố thời học sinh cho đến khi lòng sốt sắn gia nhập hàng tư tế. Anh hát lên khi rời đất Pháp, anh hát lên rộn ràng khi thấy đất truyền giáo Việt Nam.

“Trong những lá thư dài và thường xuyên, anh kể lại cho gia đình từng chi tiết anh gặp trong đời. Đối với anh đời tông đồ sao mà thoải mái, vui tươi dễ yêu đến thế ! Anh thi vị hóa tất cả: Với anh việc cực nhọc thành nhẹ nhàng, gánh nặng nên nhẹ nhõm, bệnh tật không làm anh nản chí, anh coi tất cả như cơ hội thưởng nếm những giây phút an vui, các cuộc hành trình qua đồng lầy, lên núi cao hay trên đường sỏi đá, anh diễn tả dưới màu sắc tươi mát như đi dạo giữa mùa xuân. Anh quả là cây Huệ có sức mạnh của cây Sồi. Anh thực là người sống bằng sức mạnh của trời cao

Chúng ta chỉ có thể đoán ra những cực hình anh chịu, vì anh mô tả chúng đằng sau những cánh hoa kỳ diệu, anh không ngừng gieo trồng tung vãi mọi nơi tình yêu Chúa cho đến khi nhắm mắt lìa đời. Những cánh hoa đó nở rộ trong công việc của anh, nở trong những cực hình, nở trên những dụng cụ tra tấn và nở ngay trên mảnh đất Việt Nam thấm máu đào của anh. Quan tòa cũng trở thành bạn hữu, lý hình cũng phải tỏ lòng ngưỡng mộ đối với anh, nhát gươm chém đầu định mệnh cũng chỉ là “ngắt nhẹ cánh hoa tuyển lựa, để trang hoàng trên bàn thờ của Thiên Chúa tối cao”.

Lời ca vừa dứt, người ta đọc thấy tiểu sử của anh: Théophane Vénard sinh năm 1829 tại thị trấn Deux Sèvres nước Pháp. Chính thân phụ cậu là ông Gioan Vénard đã dạy dỗ và gợi lên trong cậu ước nguyện làm linh mục. Năm 14 tuổi, thân mẫu cậu qua đời, thày Vénard Ven càng thêm tuổi thêm hiểu biết, càng thao thức nhiều về việc truyền giáo, vì thế ngay sau khi lãnh chức phó tế, thày xin gia nhập hội thừa sai của giáo phận. năm 24 tuổi thầy được Đức cha Piô phong chức linh mục, vị tân linh mục nôn nao chờ ngày được phái đến truyền giáo tại Việt Nam.

Năm 1852, cha xuống tàu cảng Anvers để thế chân vị thừa sai mới bị trục xuất khỏi Việt Nam. Sau bốn tháng rưỡi bập bềnh trên biển cả, cha Vénard Ven đến Singapo. Nơi đây cha gặp bốn chủng sinh Việt Nam với những xúc động sâu xa, vì cha coi họ là anh em của các vị tử đạo. Sau đó cha được đưa đến Hồng Kông chờ cơ hội vào Việt Nam. Ở đây cha nỗ lực học thêm tiếng Hán.

Năm 1854 cha cập bến Cửa Cấm, và được tiếp đón cách long trọng tại tòa Giám Mục Vĩnh Trị, trụ sở Đức Cha Retord Liêu đang phụ trách giáo phận Tây Đàng Ngoài. Sau vài tháng học tiếng cha tháp tùng Đức Cha đi kinh lý khắp nơi, và dạy học ở chủng viện. Năm 1857, viên tri huyện Vĩnh Trị là bạn thân của Đức Cha Retord, trước khi đem quân đến vây bắt, ông đã báo tin cho biết, nhờ đó Đức Cha Retord và cha Charbonnier chạy thoát. Từ đây bắt đầu những ngày lưu lạc của cha Vénard Ven, không lúc nào yên ổn.

Năm 1860, nhân lúc cha đang ở Kẻ Bèo, viên Cai Đội đem 5,6 chiếc thuyền chở khoảng 20 người đến vây bắt cha. Cuộc tra tấn bắt đầu. Quan ám sát muốn hơn một bước ép ngài vào mực thước nhà Vua:

Thập giá ông hãy bước qua

Tha ngay đưa gấp ông ra khỏi tù

Nhưng cha Vénard Ven bình tĩnh trả lời :

Tôi đâu phải kẽ ngu người dại

Mà quan bày thiệt hại hồn tôi

Một lòng theo Chúa trọn đời

Thà rằng chịu chết tôi thời vẫn vui

Sau đó ngày 03-01-1861, cha Vénard Ven viết thư cho Đức Cha Theurel : “Gươm đã ở kề sát bên cổ mà con chẳng rùng mình chút nào. Thiên Chúa nhân lành đã hộ trợ sự yếu đuối của con, nên con thấy vui mừng. Thỉnh thoảng con lại cất cao tiếng hát trong cung điệu này :

Lạy Mẹ dấu yêu

Xin thương đặt con

Trong Quê đời đời

Bên thánh nhan Người.

Lạy Mẹ Vô Nhiễm, khi đầu con rơi xuống dưới đầu gươm của lý hình, xin nhận lấy tôi tớ nhỏ bé như trái nho chín được hái, như bông hồng nở rộ, được ngắt về dâng kính Mẹ AVE MARIA”.

Ngày 02-02-1861, nghe quan tuyên đọc bản án trảm quyết, cha Vénard Ven liền mặc áo lông cừu trắng toát mà cha may riêng để mặc trong ngày tử đạo. Cha muốn mặc trang phục đại lễ. Một toán lính độ 200 người và hai sĩ quan cỡi voi áp giải vị anh hùng đức tin ra pháp trường. Suốt nửa giờ hành trình, cha không ngừng hát thánh ca và kết thúc bằng lời kinh “Magnificat” lời kinh tạ ơn của Đức Mẹ thuở xưa.

Lạy Cha! Cha muốn cho mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý, chân lý mà Cha đã bày tỏ nơi Chúa Giêsu Con Cha. Xin Cha nhìn đến hàng tỷ người chưa nhận biết Chúa Giêsu, họ cũng là những người cần biết ơn cứu chuộc, xin Cha thôi thúc nơi chúng con khát vọng truyền giáo, khát vọng muốn chia sẻ niềm tin và hạnh phúc, niềm vui và bình an của mình cho tha nhân, và khát vọng giới thiệu Chúa Giêsu cho thế giới. chúng con thấy mình nhỏ bé và bất lực trước sứ mạng đi đến tận cùng trái đất để loan báo Tin mừng, chúng con chỉ xin đến với những người bạn gần bên giúp họ quen biết Chúa Giêsu và tin vào Ngài qua đời sống yêu thương cụ thể của chúng con. Chúng con cũng cầu xin cho tất cả những ai đang xả thân lo việc truyền giáo. Xin Cha cho những cố gắng của chúng con sinh nhiều hoa trái Amen


nguồn: Đài PT Chân lý Á châu