|
Chúa nhật XV Mùa Thường Niên – Năm B
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô (6,7-13)
Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai tông đồ và sai từng hai người đi, Người ban cho các ông có quyền trên các thần ô uế. Và Người truyền các ông đi đường, đừng mang gì, ngoài cây gậy, không mang bị mang bánh, không mang tiền trong túi, nhưng chân đi dép, và đừng mặc hai áo. Người lại bảo: "Ðến đâu, các con vào nhà nào, thì ở lại đó cho đến khi ra đi. Ai không đón tiếp các con, cũng không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi đó, phủi bụi chân để làm chứng tố cáo họ". Các ông ra đi rao giảng sự thống hối. Các ông trừ nhiều quỷ, xức dầu chữa lành nhiều bệnh nhân.
***
Bài chia sẻ Tin Mừng của Lm. Giuse Vũ Thái Hòa
Loan báo Tin Mừng
Hôm nay, Chúa Giêsu sai Nhóm Mười Hai đi giảng dạy. Sau những tháng ngày được ở và học với Thầy, hôm nay họ được Thầy Giêsu sai đi. Trách nhiệm của các tông đồ là tiếp tục công việc mà Thầy Giêsu đã khởi xướng.
Tại sao Chúa Giêsu sai các ông đi từng hai người một? Theo luật Do Thái, một chứng từ chỉ có giá trị khi có ít nhất hai nhân chứng. Ta có thể thấy ở đây dấu chỉ của tính cộng đoàn. Người được sai đi biết rằng họ không bao giờ đơn độc trong hành trình sứ vụ, nhưng luôn có sự đồng hành của cộng đoàn, của Giáo Hội, và những gì họ rao giảng và làm chứng được củng cố bởi Giáo Hội. Đồng thời họ cũng ý thức rằng mình được sai đi nhân danh cộng đoàn, nhân danh Giáo Hội nên họ không rao giảng để tìm kiếm lợi ích cho riêng mình, cũng không rao giảng những quan điểm riêng tư cá nhân. Vì vậy, người hành động đơn lẻ, tự tách khỏi Giáo Hội, thì không còn là một chứng nhân hợp lệ nữa.
Ra đi không có gì trong tay, không có gì trong túi! Chúng ta có thể ngạc nhiên về mệnh lệnh này của Chúa Giêsu. Có cần thiết phải là người vô gia cư, hành khất, thiếu thốn đủ thứ, để có thể loan báo Tin Mừng hay không? Chắc chắn là vào thời Chúa Giêsu, điều đó có thể thực hiện được. Trong một nền văn minh-văn hóa nông thôn, đặc biệt là nơi những người du mục, lòng hiếu khách đã và vẫn là một nghĩa vụ thiêng liêng. Người ta sẽ tự cảm thấy xấu hổ nếu không cho khách vãng lai dùng bữa và ở trọ. Cho đến cuối thời Trung cổ, chỉ thị này của Chúa Kitô đã được những người trẻ tuổi và nhiệt huyết như Phan-xi-cô Átxidi thi hành cách triệt để. Do đó đã phát sinh ra những “Dòng tu khất thực” như dòng Phanxicô chẳng hạn.
Ngày nay lối sống triệt để thuở ban đầu nơi các dòng tu này đã được thể hiện dưới các hình thức khác. Chúng ta hiểu rằng, trong thời đại chúng ta, khó có thể áp dụng những chỉ thị này của Chúa Giêsu một cách triệt để theo nghĩa đen, nhưng điều cốt yếu mà những người được sai đi phải giữ là lối sống đơn sơ, không vụ lợi và một tinh thần phó thác hoàn toàn cho sự quan phòng của Thiên Chúa.
Chúa Giêsu khuyên các môn đệ không nán lại nơi mà người ta không lắng nghe họ. Điều này có nghĩa là chúng ta chỉ gợi ý, đề nghị chứ không áp đặt. Đón nhận Lời Chúa luôn là một sự lựa chọn của tự do. Chẳng có ích gì khi quấy rầy một người không muốn lắng nghe. Tuy nhiên, chứng từ của một đức tin mạnh mẽ được biểu lộ ra bên ngoài bằng lời giảng dạy và cách sống sẽ không bao giờ là vô ích.
Trong đoạn Tin Mừng Chúa Nhật tuần trước, chúng ta đã thấy dân làng Nadarét từ chối tin vào Chúa Giêsu, người đồng hương của họ. Trước thái độ cứng lòng của những người đồng hương, Chúa Giêsu không nài ép họ tin, nhưng Người đi các làng khác để loan báo Tin Mừng. Và Tin Mừng cũng kể cho chúng ta rằng, trong khi rao giảng, Chúa Giêsu đã để cho các thính giả của Người hoàn toàn tự do tiếp nhận lời rao giảng của Người, như Người vẫn thường nói: “Ai có tai để nghe thì nghe”. Tình yêu của Thiên Chúa đã được rao giảng và trao ban nơi Chúa Giêsu, nhưng đón nhận hay không là tự do của mỗi người. Tình yêu phải được trao và nhận trong tự do. Vì thế, thông điệp của tình yêu cũng là thông điệp của tự do.
Cụ thể, điều đó muốn nói hai điều:
Thứ nhất, tất cả những ai, trong đó có chúng ta, được giao trách nhiệm truyền đạt sứ điệp Tin Mừng cần phải thể hiện sự tôn trọng tự do của người khác. Chúng ta được tự do để nói lên niềm tin của mình, nhưng không ép buộc người khác phải tin như chúng ta, cũng không nêu ra những đòi hỏi và tránh bất cứ điều gì có thể gây áp lực cho người mà chúng ta gặp gỡ.
Thứ hai, đối với chúng ta là những người đón nhận sứ điệp Tin Mừng, chúng ta phải có lòng khiêm tốn để đón nhận người được sai đến với chúng ta như họ là, qua việc chấp nhận sự nghèo nàn của họ, dù là vật chất hay tinh thần, cả những giới hạn của họ về kiến thức và nhân văn, và giúp đỡ họ trong những thiếu thốn về vật chất.
Tin Mừng hôm nay cũng nói cho chúng ta một chi tiết không kém quan trọng, là đi kèm với lời rao giảng, các tông đồ còn “trừ nhiều quỷ, xức dầu chữa lành nhiều bệnh nhân”. Việc xua trừ ma quỷ vẫn tiếp tục trong đời sống của các Kitô hữu, đó là khi chúng ta cố gắng sống các giới răn của Chúa và nhân danh Chúa để loại bỏ những loại tà thần đang đầu độc thế giới, đầu độc gia đình và đời sống đức tin của chúng ta như chủ nghĩa thống trị, loại trừ con người, và biết bao điều độc hại khác.
Như các môn đệ và cộng đoàn Kitô hữu tiên khởi hăng hái loan báo Tin Mừng Phục Sinh, hôm nay công cuộc truyền giáo vẫn tiếp tục và luôn cần đến sự cộng tác của mỗi người chúng ta. Trong một xã hội ngày càng đề cao chủ nghĩa cá nhân và tinh thần hưởng thụ, thì việc loan báo một thông điệp yêu thương, dấn thân và hy sinh cho người khác bỗng trở nên cần thiết hơn bao giờ hết. Cho dù chủ nghĩa vô thần có lên ngôi trong một thế giới chỉ coi trọng vật chất, thì ơn cứu độ và tình thương của Thiên Chúa dành cho nhân loại vẫn chưa bao giờ mất đi tính thời sự của nó. Tất cả chúng ta, những Kitô hữu, đều được mời gọi và có bổn phận tiếp tục công trình của Chúa Kitô trong thế giới hôm nay bằng chính đời sống chứng tá và gương sáng của mình.
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|