HAI CỘT TRỤ GIÁO HỘI
Ngày 29 tháng 6: Lễ thánh Phêrô và thánh Phaolô, tông đồ
(Mt 16, 13-19)


Suy niệm

Hôm nay toàn thể Giáo Hội mừng kính thánh Phêrô và Phaolô, hai cột trụ nâng đỡ tòa nhà Giáo Hội. Hai con người rất khác biệt về xuất thân, văn hóa và hành trình đức tin, nhưng lại giống nhau trong một tình yêu nồng nàn dành cho Đức Kitô, và lòng trung thành đến cùng trong sứ mạng loan báo Tin Mừng, bất chấp những gian lao thống khổ.

Phêrô, có tên gốc là Simon, người Galilê làm nghề chài lưới, ít học, đã lập gia đình, sống ở Caphanaum bên hồ Tibêria. Về ơn gọi thì Phêrô thuộc hệ chính quy, thuộc nhóm những môn đệ đầu tiên mau mắn đáp lại lời Đức Giêsu. Ông thuộc dạng người trực tính, nhiệt tình, hăng hái, thường lên tiếng phát biểu thay cho cả nhóm. Sau khi tuyên xưng “Thầy là Đức Kitô”, ông được đổi tên Simon thành Phêrô, tiếng Aram gọi là Kêpha, nghĩa là Tảng Ðá, nói lên sứ mạng Chúa giao cho ông, là làm nền cho Hội Thánh của Ngài. Vì đã quá tin vào sức mình mà ông đã sa ngã và chối Thầy. Dù vậy, Ðức Giêsu vẫn chọn ông đứng đầu nhóm Mười Hai. Đồng thời Chúa Giêsu cũng giao cho ông “chìa khóa” Nước trời, nói lên quyền tối thượng của vị lãnh đạo trong dân thánh Chúa. Sau khi phục sinh, Ðức Giêsu đã hiện ra cho ông trước tiên (1Cr 15,5), và giao cho ông chăn dắt đoàn chiên của Ngài (Ga 21,15-17).

Còn Phaolô trước khi trở lại đã tự hào xưng mình là người “thuộc dòng dõi Israel, họ Bengiamin, là người Hípri, giữ luật thì đúng như một người Pharisêu; nhiệt thành đến mức ngược đãi Hội Thánh; còn sống công chính theo Lề Luật, thì chẳng ai trách được tôi” (Pl 3,5-6). Nhưng rồi sau cuộc ngã ngựa trên đường Đamas thì con người Phaolô hoàn toàn thay đổi: “Những gì xưa kia tôi cho là có lợi, thì nay, vì Đức Kitô, tôi cho là thiệt thòi… và tôi coi tất cả như không đáng kể, để được Đức Kitô” (Pl 3,7-8). Ông tự nhận: “Tôi là dân sinh sau đẻ muộn”, nhưng đã được biến thành “dụng cụ ưu tuyển” để mang Tin Mừng đến cho các dân tộc (Cv 9, 1-22), với danh hiệu là “Tông đồ của dân ngoại”, như chính ngài đã nói lên trong bài đọc thứ hai Thánh lễ hôm nay: “Chúa đã gần gũi tôi và ban sức mạnh cho tôi, để qua tôi, việc rao giảng sứ điệp Tin Mừng được thực hiện và để các dân ngoại được nghe biết đến” (2Tm 4, 17-18).

Cả hai vị đều có hoàn cảnh và cuộc sống rất khác nhau, nhưng cả hai đã từ bỏ tất cả để theo Đức Giêsu. Cả hai đều đã có lần vấp ngã, nhưng nhờ đó mà có một định hướng mới. Phêrô và Phaolô đều yêu Ðức Giêsu cách nồng nhiệt, vì họ cảm nhận sâu xa tình yêu của Ngài. Phêrô đã nói lên “Thưa Thầy, Thầy biết con yêu mến Thầy” (Ga 21,16). Phaolô cũng thốt lên: “Đức Kitô đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi”. (Gl 2, 20). Cả hai đều sống chết vì Chúa trên con đường sứ mạng, bất chấp muôn vàn nguy hiểm khổ đau. Phêrô đã từng chịu đòn vọt ngục tù (Cv 5,40), còn gian nan của Phaolô thì không sao kể xiết (2Cr 11, 23-28).

Chương trình mầu nhiệm của Chúa Quan Phòng dẫn đưa Phêrô tới Roma, nơi đây ngài đổ máu như chứng tá sau cùng và cao cả nhất của đức tin và của lòng mến đối với Thầy. Phần Phaolô, trong hành trình truyền giáo, không ngừng rao giảng Chúa Kitô bị đóng đinh và lôi kéo nhiều nhóm người Á Châu và Âu Châu trở về với Chúa. Sau khi qua Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, ngài đến Roma. Và chính ở đây, ngài được phúc tử đạo để làm chứng cho Chúa Kitô. Thánh Phêrô được chôn cất ở chân đồi Vaticanô; thánh Phaolô được an táng bên đường Ostiense.

Thánh Phêrô và Phaolô – hai con người một trái tim – được Giáo Hội mừng lễ chung vào 29 tháng 6, đã nên hai vì sao sáng ngời của Hội Thánh. Hai ngài đã trở nên nền tảng của sự hiệp nhất trong dân thánh Chúa. Hôm nay Chúa vẫn cần những Phêrô và Phaolô mới để tiếp tục xây dựng Hội Thánh, mang ơn cứu độ cho mọi người là chính chúng ta.

Dù yếu đuối và đã nhiều lỗi lầm, thì điều quan trọng là mỗi người chúng ta hãy nhận ra sứ mạng của mình là làm chứng cho Chúa bằng một đức tin kiên cường giữa thời đại nhiều bóng tối và hoài nghi. Hãy dám làm một cuộc hoán cải và đổi đời như Chúa mong đợi. Dù chọn lựa đường hướng hay ơn gọi trong bậc sống nào chăng nữa, thì bản chất của người Kitô hữu vẫn là những con người dám bỏ, dám theo và dám yêu, dám sống và dám chết cho Ðức Kitô và Tin Mừng.

Cũng như Phêrô và Phaolô, chúng ta rất khác biệt nhau về nhiều phương diện, nhưng lý tưởng và cùng đích của chúng ta cũng chỉ là một: là chính Đức Kitô. Lời tuyên tín của thánh Phêrô và thánh Phaolô phải là lời tuyên xưng của mỗi người chúng ta: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống” (Mt 16, 16). “Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Kitô” (Pl 3, 8).

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
Có ai ngờ Phê-rô người chài lưới,
lại trở thành vị lãnh đạo lớn lao,
cho dù không tài cao hay đức trọng,
mà chính vì Chúa đã đoái trông.

Nhìn về Phao-lô cũng gần như thế,
tuy thân thế có nhiều điều đáng nể,
nhưng nếu như không được Chúa kéo về,
thì đời cũng tan chìm trong bến mê.

Nhìn ngắm thánh Phê-rô và Phao-lô,
tuy hai vị có khác nhau nhiều chỗ,
nhưng giống nhau là tình yêu cao độ,
đã làm nên điều cốt yếu của Tông đồ.

Chính tình yêu sẽ làm nên tất cả,
với tình yêu con mới dám vượt qua,
như chính Chúa một chiều trên thập giá,
hiến dâng Cha để cứu chuộc loài người.

Tuy hai vị đã có lần vấp ngã,
nhưng sau đó đã thay đổi hoàn toàn,
cả một đời chịu khốn khổ gian nan,
cuối cùng đã hiến dâng mạng sống mình.

Nơi mỗi người Chúa có một đường lối,
nhưng quan trọng là con cần thay đổi,
sống phù hợp với ý Chúa mọi nơi,
để làm nên cuộc sống mới cao vời.

Xin cho con lòng yêu mến tràn đầy,
để Chúa là tất cả kể từ đây,
xin cho con ra khỏi “cái tôi” này,
để trọn đời hăng say phụng sự Chúa. Amen.


Lm. Thái Nguyên



Audio player

--->DOWNLOAD<---