|
Chúa nhật XXVI Mùa Thường Niên – Năm C
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca (16,19-31)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
'Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này'. Abraham nói lại: 'Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được'.
Người đó lại nói: 'Ðã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này'. Abraham đáp rằng: 'Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài'. Người đó thưa: 'Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải'. Nhưng Abraham bảo người ấy: 'Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu'".
***
Bài chia sẻ Tin Mừng của Lm. Giuse Vũ Thái Hòa
Yêu Chúa qua tha nhân
Trong Tin Mừng theo thánh Luca, chương 6, Chúa Giêsu có nói: “Phúc cho những kẻ nghèo khó, khốn cho những kẻ giàu có.”(Lc 6,20.24) Những lời này khiến người nghe thật khó chấp nhận, vì dường như Chúa Giêsu lên án sự giàu có và cổ võ sự nghèo khó. Nhưng qua dụ ngôn ông nhà giàu và anh La-da-rô nghèo khó trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu giúp chúng ta hiểu rõ hơn về cái “phúc của người nghèo” và “cái khốn của kẻ giàu”, cũng như đời sống đức tin của chúng ta được thể hiện qua việc sử dụng của cải để thực thi đức bác ái.
Trong bài đọc I, ngôn sứ A-mốt, vào thế kỷ thứ VIII trước Công Nguyên, đã lên án những người giàu có nhưng vô tâm. Họ sống trong cảnh giàu sang, an nhiên ăn uống hưởng thụ những của ngon vật lạ mà không có chút đồng cảm hay mảy may quan tâm đến đau khổ của những người đồng loại bên cạnh mình. Đó là cách sống mà có lẽ thời đại nào cũng có. Và hình ảnh đó được Chúa Giêsu phác họa lại qua dụ ngôn ông phú hộ và anh La-da-rô, như một lời cảnh tỉnh về cách sống của những người giầu.
Tin Mừng không lên án sự giầu có nhưng chê trách những người giầu không biết sử dụng của cải của mình cho đúng, và trở nên điếc và mù: điếc vì không muốn nghe tiếng kêu cứu của anh em mình, mù vì không muốn nhìn thấy nỗi khốn khổ của tha nhân.
Trong thời đại chúng ta đang sống, có rất nhiều người thất nghiệp và biết bao nhiêu người khốn cùng đang cần đến sự giúp đỡ của người khác. Còn biết bao người nghèo không chỉ về vật chất đang mong nhận được sự chia sẻ của chúng ta. Vì vậy, giúp đỡ người nghèo không phải chỉ có việc bố thí, nhưng còn là chia sẻ thời gian và khả năng, là sẵn sàng tiếp đón và lắng nghe họ. Không có gì quan trọng hơn việc giúp một người đang đau khổ, phiền muộn hoặc cô đơn, đang mong chờ một miếng bánh, chén cơm cũng như một cử chỉ thân thiện và yêu thương.
Trong dụ ngôn này, Chúa Giêsu cũng vén mở cho chúng ta mầu nhiệm về sự chết. Cuộc đời con người không chấm dứt sau cái chết. Cái chết không phải là đường cùng ngõ tận của con người. Thiên Chúa luôn ở đó để đón tiếp trong tình yêu của Người những ai đã hoàn tất cuộc đời trên trần gian này, nhất là những ai luôn sống tinh thần bác ái và dấn thân phục vụ mọi người.
Có một chi tiết khá kỳ lạ trong bài dụ ngôn này, đó là Abraham, phát ngôn viên của Chúa, từ chối không cho La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi ông nhà giầu. Tại sao Abraham không thực hành sự tha thứ và lòng khoan dung của Chúa? Chúng ta biết rằng, các bài dụ ngôn không thể nói hết mọi chuyện cùng một lúc. Bài dụ ngôn hôm nay không nói về sự tha thứ, nhưng nói về con người. Tiền bạc hay của cải vật chất không làm cho chúng ta thành người được. Ðiều quan trọng nhất trong cuộc sống không phải là sự giàu có, nhưng là nhân phẩm con người. Cha ông chúng ta thường dạy bảo: “Sống sao cho nên người.” Ông nhà giàu không bị kết án vì sự giàu có của ông, nhưng vì ông đã để cho sự giàu có biến ông thành kẻ ích kỷ và vô tâm, đến nỗi ông không còn nhìn ra rằng, anh La-da-rô cũng là đồng loại của ông, có cùng phẩm giá như ông, cho dù anh chỉ là một người hành khất.
Vực thẳm ngăn cách giữa anh La-da-rô và ông nhà giàu sau khi chết chính là vực thẳm mà ông nhà giàu đã tạo ra với anh La-da-rô khi còn sống. Chính khi không nhìn nhận, không quan tâm đến La-da-rô như một người đồng loại, ông nhà giàu đã đánh mất phẩm giá của mình. Hay nói theo chiều kích đức tin thì ông đã đánh mất hình ảnh Thiên Chúa nơi mình, và điều đó khiến ông phải xa cách Thiên Chúa mãi mãi. Ðây là lời mời gọi của Chúa qua bài Tin Mừng hôm nay: Mỗi người chúng ta phải sống đúng phẩm giá của mình và phải tôn trọng phẩm giá của tha nhân, vì tất cả chúng ta đều được dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa, mỗi người đều mang hình ảnh Thiên Chúa nơi mình. Dù giàu hay nghèo thì trước mặt Thiên Chúa, chúng ta bình đẳng như nhau.
“Chúng đã có Môsê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó”. Đây là một lời nhắc nhở cho chúng ta. Chúa luôn yêu thương và dạy dỗ chúng ta qua Lời của Người, và Chúa cũng gởi đến cho chúng ta những người đại diện cho Chúa: các linh mục, các bề trên, cha mẹ, thầy cô, những người có trách nhiệm,…để giáo huấn, nhắc nhở và khuyến dụ chúng ta sống công chính. Họ chính là “Mô-sê và các ngôn sứ” mà Chúa sai đến với chúng ta, vì thế chúng ta cần nghe lời các vị ấy. Chúng ta đừng đợi thấy những phép lạ hoặc những việc kỳ bí xảy ra thì mới tin hoặc hoán cải, vì nhiều khi sẽ quá muộn.
Chúa ban cho chúng ta vũ trụ, muôn loài muôn vật và mọi của cải vật chất để phục vụ cho đời sống và đem lại hạnh phúc cho chúng ta. Xin cho chúng ta biết sử dụng mọi sự Chúa ban không phải như ông chủ, nhưng như một người quản lý khôn ngoan, biết tôn trọng, bảo vệ và chia sẻ để mọi người đều được sống hạnh phúc như ý muốn của Chúa khi tạo dựng và trao ban cho chúng ta.
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|