Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

kết quả từ 1 tới 40 trên 49

Chủ đề: Theresa Hài Đồng VN:TÌNH YÊU KHÔNG THỂ CHẾT

Threaded View

  1. #15
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    Thử thách đầu tiên - Mối thù phải trả cho xong (tt)

    Hôm nay chịu lễ xong con cảm thấy lòng con khô héo hơn thường và buồn bực không thể tả, con bối rối hết sức về những câu con đã bị hạch hỏi, mà phần thì mệt, phần thì quá lắt léo, con đã phải trả lời rằng con không biết. Trong các câu hỏi, các thày ấy nhấn mạnh về những điều này:
    1- Mày có biết chắc Ðức Chúa Giêsu ngự thật ở trong hình bánh mà hằng ngày ngự vào lòng mày không ?
    2- Mày có dám cả quyết rằng mày đã dọn mình cho thật xứng đáng không ?
    Rồi không muốn cho con trả lời đúng, họ đem cuộc đời các thánh ngày xưa ra mà sánh ví với đời con, họ nói:
    - Các thánh ngày xưa chịu lễ một ngày, cám ơn một năm, dọn mình hằng tháng, thế mà đến khi lên rước lễ còn đấm ngực thình thình than rằng: Chưa dám. Thế mà mày đây, thắt quần chưa chặt, miệng còn hôi sữa ... v.v. mà dám tự cho mình là xứng đáng thì thật táo bạo, liều lĩnh.

    Rồi các thày ấy đem truyện các thánh đọc cho con nghe. Con thấy quả thật rằng, ngày xưa các thánh thường chịu lễ rất ít, và thường lại hay dọn mình cách nhặt nhiệm; chẳng hạn ăn chay hoặc làm những việc đền tội khắc khổ. So sánh với con thật chẳng khác một trời một vực. Con đâm ra lo lắng và chắc rằng mình đã liều lĩnh thật.

    Nhưng con lại nghĩ: Không nhẽ mẹ đã dậy con sai? Bởi vì theo lời mẹ thì hễ khi biết mình không mắc tội trọng, và khi linh hồn có ơn nghĩa Chúa, có lòng ước ao rước Chúa thật, thì vẫn được tự do bước lên bàn thánh mà rước Chúa.

    Mẹ nói quả thật không sai một tí nào. Nhưng lời mẹ bây giờ không còn đủ hiệu lực để làm con an dạ nữa. Con bối rối và đau khổ quá sức vì nghi ngờ mình đã không xứng đáng như các thánh, mà còn cả gan dám rước Chúa hằng ngày.

    Búi tơ càng gỡ càng rối, vết thương sầu mỗi ngày một thêm sâu, con không biết đến cùng ai để tỏ bầy tâm sự. Bao nhiêu lẽ giả dối đã làm con suy nghĩ liên miên, cho đến lúc con thôi không còn dám rước lễ hằng ngày nữa.

    Nguồn an vui đứt đoạn từ đây. Lòng con âu sầu không thể nói. Luôn luôn con nghĩ tưởng đến nhà. Nỗi biệt ly bây giờ mới ray rứt cõi lòng con. Con mong mơ thấy lại mặt mẹ để tỏ ra nỗi lòng con cay đắng, để mỗi khi âu sầu con tìm được bàn tay thoa dịu. Nhưng bây giờ mẹ đã xa, xa lắm...

    Có mơ mong cũng là một lẽ để thêm đau. Ðôi khi con muốn tìm đường trốn đi. Nhưng toại nguyện của con bao giờ cũng là bơ vơ trong rừng thẳm.!...

    Thế là hết hy vọng! Giờ đây con chỉ biết phó mình con cho Chúa. Con xin Chúa, dù có phải cất sự sống con đi chăng nữa xin đừng để con xa ngã theo đàng tội, vì ở trong nhà xứ này hiện nay không còn một tí hình dáng đức thanh tịnh, nó đã trở nên nhà tội lỗi, say sưa, cờ bạc và dâm ô...

    Phần con thà nép mình trong đau thương để giữ lấy tấm lòng trong trắng, chẳng thà vì một chút yêu đương tạm bợ, mà buông mình theo dòng nước đục.

    Thưa cha đáng kính, chắc chắn Chúa đã nghe lời con, vì năm năm trường bị giam hãm trong nhà xứ này, không ngày nào là ngày con gặp được sự an vui ngoài thân xác, luôn luôn bị hành hạ, luôn đau khổ. Nhưng cũng luôn luôn con cảm thấy tâm hồn mạnh dạn, chống chọi với Satan. Và con dám chắc rằng, chưa bao giờ con đã tự ý để cho ma quỉ va chạm đến tấm áo thanh sạch của con.

    Từ ngày con thôi không dám rước lễ hằng ngày nữa, lòng con cảm ngay thấy một nỗi buồn không thể tả. Suốt ngày con ngao ngán, như mong mỏi một sự gì xa xăm... Và do sự buồn phiền khó nói ấy đã đưa con đến một cơn sốt rét kinh hoàng. Luôn luôn con nói sảng, và đòi về với mẹ.

    Cơn sốt mặc dầu mau qua, nhưng không bao giờ làm cho con hết mối ưu phiền. Và sau con sốt ấy, đã làm cho thân xác con cũng như tâm hồn con tiêu hao một cách mau lẹ, con biếng ăn, ít ngủ, và thường hay cảm xúc, gương mặt con trở nên hốc hác, xanh bủng.
    Cha xứ cũng không biết việc con, tự sao mà ra ốm yếu bệnh tật như thế, chỉ hay rằng: Con không còn năng rước lễ nữa. Và từ đó, cái tên yêu quí Bengiamin cũng không còn được người nhắc đến luôn nữa.

    Chỉ có những lúc con lần hạt mới cảm thấy lòng con âu yếm, và tiếp nhận được sự an vui ở nơi lòng Mẹ Chí Ái Maria thôi. Nhưng để con trung thành lần hạt hằng ngày, con cũng đã phải chiến đấu gắt gao lắm. Cổ tràng hạt của con vô cớ bị tịch thu. Con bèn tìm ra cách lấy 10 hột đậu đen cho vào túi để lần. Cứ mỗi một kinh kính mừng, con rón một hột bỏ qua túi bên này; cho đến khi rờ thấy túi nhẵn là con đọc kinh sáng danh. Rồi lại bắt đầu lần tiếp. Cách ấy tưởng đã kín đáo! Thế mà rồi con cũng bị họ tóm được và tịch thu mất. Con lại bày ngay ra cách lấy giây thắt quần nút lại thành mười nút giấu kín vào mãi phía bên trong, rồi khi dùng con mới dám rút ra. Phải một hôm con sơ ý quên, thày giáo của con thấy được, bắt con phải khai rõ sự thật ra. Rồi thày ấy cũng lại tịch thu mất cái giây thắt quần quí hóa ấy của con, lại còn thưởng cho ba cái bớp, bảo rằng:
    - Mày dám vô phép với Ðức Mẹ, lấy giây thắt quần để mà làm tràng hạt à?

    Sau nghĩ không còn cách nào nữa, con phải dùng đến cách đếm bằng đốt ngón tay. Cách ấy xem ra tiện, và đi đâu con cũng có thể lần hạt được mà không ai biết. Tuy vậy con cũng tự nhủ: Giả như con có phải hy sinh cả mười đầu ngón tay đi chăng nữa, lòng con sẽ không bao giờ bỏ không khăng khít với Ðức Mẹ bằng sự lần hạt. Vì do sự lần hạt, Ðức Mẹ hằng bang trợ con, khiến cho ma quỉ hãi hùng, không bao giờ chiến thắng nổi con, mà hơn nữa nó còn gặp phải những vố bất thần làm cho bại hoại cả mưu thâm sảo kế của nó. Cho nên mối hiềm khích giữa ma quỉ và con chưa bao giờ được đoạn tuyệt.

  2. Có 2 người cám ơn littlewave vì bài này:


Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com