Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 40 trên 49

Chủ đề: Theresa Hài Đồng VN:TÌNH YÊU KHÔNG THỂ CHẾT

Hybrid View

  1. #1
    nenhongnho's Avatar

    Tuổi: 66
    Tham gia ngày: Oct 2008
    Tên Thánh: Teresa
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 906
    Cám ơn
    2,993
    Được cám ơn 5,804 lần trong 866 bài viết

    Default


    Ðã mang thân phận là một cánh hoa rơi, đời con tưởng không còn gì là êm tươi lắm nữa. Ðau thương là hình ảnh cả đời con. Vâng, thưa cha quả thế, đời con đau khổ sớm lắm và hầu hết là đau khổ.
    Cám ơn Lít nhá, mình sẽ save lại và print. Thánh Têrêsa HĐ là bổn mạng của mình và mình rất rất yêu mến Chị Thánh, nhưng học tập nhân đức mới chỉ được chút xíu (mắc cỡ quá). Lít cầu nguyện thêm nhe.
    Chữ ký của nenhongnho
    Lạy Cha! Con tạ ơn Cha vì những ơn Cha đã ban cho con, những ơn con nhìn thấy được, và những ơn con không nhận ra.

  2. Có 2 người cám ơn nenhongnho vì bài này:


  3. #2
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    Trích Nguyên văn bởi nenhongnho View Post
    Ðã mang thân phận là một cánh hoa rơi, đời con tưởng không còn gì là êm tươi lắm nữa. Ðau thương là hình ảnh cả đời con. Vâng, thưa cha quả thế, đời con đau khổ sớm lắm và hầu hết là đau khổ.
    Cám ơn Lít nhá, mình sẽ save lại và print. Thánh Têrêsa HĐ là bổn mạng của mình và mình rất rất yêu mến Chị Thánh, nhưng học tập nhân đức mới chỉ được chút xíu (mắc cỡ quá). Lít cầu nguyện thêm nhe.
    Vâng, "cầu nguyện, cầu nguyện, và cầu nguyện" phương châm sống của lit đó.
    nenhongnho còn được chút xíu, lit thì... chưa thấy được gì nhưng hông mắc cỡ đâu, xin thêm thêm mãi nhân đức cậy càn để biết yêu mến và tín thác trong mọi sự!
    Cùng hiệp ý nha nenhongnho! :icon8:

  4. #3
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    Ly cách bất ngờ

    Ngày vui qua, không ngờ mà nó đi mau chóng thế. Ở Hữu Bằng hơn một tuần rồi, mẹ còn muốn đưa con đi Dân Trù để thăm cha Yoakim Thận là người bà con. Nhưng bỗng mẹ cảm thấy nóng lòng, và chỉ liên tưởng về em bé Tế, có lẽ ở nhà đã không an. Vả lại, sức yếu của con nay đã trở nên khá lắm rồi, có thể lại gọi được là chú cuội con của bà nội rồi. Nên mẹ thu xếp đưa con về.

    Thảm thay


    Tình mẫu tử chia ly không báo trước! Có lẽ Chúa đã khôn khéo lựa dịp này mà dứt con ra khỏi lòng mẹ!
    Vậy trước lúc ra đi, mẹ con đưa nhau vào từ biệt cha xứ. Ðang lúc vui câu truyện , mẹ cười vui nói chơi với con thế này:
    - Văn ơi! mẹ và mợ về đây, còn em ở lại với cụ nhá.
    Rồi mẹ nháy mợ, để thử xem con thưa lại làm sao. Và có lẽ trong thâm tâm mẹ đang nghĩ: thế nào Văn chả òa lên khóc khi nghe mẹ nói thế. Trái lại, vừa nghe mẹ nói, con thích chí reo lên:
    - Ha, vâng! mẹ cho em ở lại đây tu với cụ, bao giờ em làm cha đã, rồi em mới về.
    Mẹ đã bỡ ngỡ nhìn mợ, rồi quay nói với con:
    - Ơ kìa Văn, gan thế à? Mẹ nói chơi đấy, hẳng về chơi với em cho lớn tí nữa đã, bao giờ em nó lớn, mẹ sẽ cho hai anh em đi một thể.
    - Em chả! em lớn thế này là đủ rồi, mẹ về đi, bao giờ em Tế lớn, mẹ sẽ gửi lên đây tu với em.
    Thưa xong em chạy mất...
    Thế là giờ mẫu tử chia ly. Lòng con không vấn vương một chút u buồn, thương nhớ...
    Ðó là lần đầu tiên và cũng là độc nhất trong đời, con có một thái độ cứng rắn trước một cuộc ly biệt mà nhẽ ra, nó có thể bắt trái tim con ngừng đập.
    A! phải có sức mạnh của ơn Chúa! Nếu giờ ly cách ấy Chúa chẳng làm cho mạch tình cảm của con tê liệt đi, con dám chắc, con sẽ không có thể có một thái độ cương quyết ấy.
    Chín giờ sáng hôm ấy, con được tin mẹ đã đi, và chuyến xe hỏa 10 giờ đã đưa về quê cũ. Trái tim con vẫn nhẩy đập đều hòa, mắt con vẫn khô và lòng con vẫn tê mê trong sự theo gương Chúa ở lại đền thánh...

    Còn lòng mẹ thì sao?
    Sau năm năm xa cách, gặp con trốn về nhà lần đầu hết, tấm lòng mẹ mới giãi mở ra trong một buổi chiều thân mật.

    Ngày ấy, lời mẹ kể, lòng mẹ chua xót biết bao khi mẹ tưởng đến đứa con yêu nhất đời của mẹ. Mẹ không thiết gì đến những phong cảnh dọc đường, vì tất cả nhữnh hình tượng ấy điều gợi nên cho mẹ nhớ đến cái đứa con thiên thần của mẹ. Khi bước chân lên tầu mẹ chỉ biết lần hạt. Mẹ tưởng cỗ tràng hạt sẽ làm cho mẹ quên ảnh hình đứa con của mẹ đi, nhưng do đó lại là một sự nhắc nhớ não ruột, vì cổ tràng hạt mẹ đã cùng con trao đổi biết bao lần trên lòng mẹ. Mẹ nói thật, mỗi một kinh kính mừng là một hạt nước mắt rơi xuống lòng mẹ. Vì tay mẹ khô khan, không còn thấy đụng chạm vào những ngón tay nhỏ bé của con mẹ nữa!...
    - Giêsu, lậy Chúa!...
    Mẹ vẫn thở than, và xin Chúa ban thêm sức mạnh cho lòng mẹ... Những lúc ấy mẹ không còn nghe thấy tiếng con hỏi mẹ:
    - Mẹ ơi mẹ! Mẹ khóc gì thế? Thôi nín đi, vì ta là con của Chúa, mà từ trước mẹ vẫn được con yên ủi mẹ. Con là thiên thần bằng an, Chúa sai đến để yên ủi mẹ trong những ngày sầu thảm.

    Mợ Sửu vẫn luôn luôn chú ý mà yên ủi mẹ. Nhưng luôn luôn mẹ càng cảm thấy nỗi mẹ cô đơn, và chỉ có thể nói được rằng: Chúa thấu! ...
    Rồi mẹ lo lắng cho con, không biết rồi ra con tu được không, hay chỉ vì ham thú vui lúc đầu, rồi lại bỏ giở, thì lẽ đó sẽ làm cho mẹ cực lòng hơn. Vì lìa con, mẹ đã phải chịu biết bao là phiền sầu cay đắng. Mà mẹ thì mẹ muốn cho sự cay đắng ấy được phần vui cho Chúa, nghĩa là sẽ làm cho em có đủ sức mà tu cho đến cùng...

    Phần sau này, chỉ là những lời mẹ sửa bảo con.

  5. Được cám ơn bởi:

    NVN

  6. #4
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    II. Ðoạn Ðường Thứ Hai - Ðời Tu Chú Bé

    Cha thân ái! đến đây, đời con bước sang giai đoạn thứ hai. Giai đoạn này đằng đẵng năm năm chìm ngập trong đau thương thử thách. Cuộc đời đã biến chuyển từ năm sự vui sang năm sự thương!... Ðến đây ánh xuân hồng đã lần lần mờ nhạt, và giông bão mùa thu đã ầm ầm nổi dậy lay vật cánh hoa rơi...

    Con vào cuộc đời tu chú bé, không ngoài một vọng tưởng là được gần gụi Chúa hơn, được yêu Chúa chí thiết hơn. Và sự con mong ước hết lòng là được cộng tác trong việc phụng sự lễ nghi hằng ngày ở trên bàn thờ Chúa. Con biết rằng: Con khao khát làm linh mục lắm, nhưng trước khi làm linh mục, con còn phải học làm chức vụ của linh mục. Nên trên hết mọi việc, hằng ngày con chỉ chăm chú về lễ nghi và học hành.

    Ði đôi với sự vọng tưởng ấy, sau khi đã nhận con vào cuộc đời tu chú bé, và mặc dầu con còn nhỏ bé, cha Y. Nhã cũng giao con cho một chú lớn dậy con cho biết kinh giúp lễ, và tập các lễ nghi cho. Trong vòng một tuần lễ, con được liệt ngay vào hạng giúp lễ nhì, và hằng ngày con được diễm phúc phục dịch trên cung thánh. Tuy tầm thước con chưa cao quá bàn thờ bao nhiêu, và chưa đủ sức vác nổi quyển sách lễ; mặc dầu, con cũng được giúp lễ, vì con đã thuộc kinh, và đã thông thạo các lễ nhạc. Một điều làm cho con sung sướng hết sức là buổi lễ nào con cũng được rước lễ vừa sau lúc thày cả chịu Máu Thánh xong. Hạnh phúc ấy làm cho con sung sướng một cách hiên ngang, nên con thường nói giỡn với các thày giáo của con rằng: Trong nhà này, ngoài cụ ra, chỉ có con là lớn nhất, bởi vì ngày nào cũng thế, hễ cụ già chịu lễ xong là đến lượt cụ con thôi.

    Câu nói ngây thơ và thành thật ấy đã thành một bản án tuyên cáo tội con sau này. Vì nó đã va chạm vào lòng tự kiêu của mấy thày kẻ giảng trong nhà xứ. Vì thật ra, cả trong nhà xứ, chỉ có một mình con là người rước lễ hằng ngày. Cho nên sau cha xứ thì chỉ có con lên bàn tiệc thánh với Chúa Giêsu thôi.

    Ngoài việc phụng dịch ban sáng, con không còn phải làm việc gì khác nữa, chỉ còn việc học hành kinh nghĩa và văn chương. Nên buổi sáng thì ở nhà học kinh. Trong hai môn ấy, môn nào con cũng giỏi hết, và đối với con môn nào cũng dễ. Giờ học, đối với con không những đủ, mà còn dư ra cho con chút ít thì giờ để lần hạt riêng. Ban sáng con dâng cho Ðức Mẹ năm chục để nhờ mẹ cám ơn Chúa Giêsu đang ngự trong lòng con. Buổi chiều, con lại dâng năm chục nữa để xin Mẹ dọn lòng con, để mai con lại đến rước Chúa Giêsu. Ðó là theo cách mẹ đã chỉ cho con từ hồi con rước lễ lần đầu.

    Cứ thế ngày tu của con êm đềm không thể nói. Ngoài Chúa ra, con không còn nghĩ tưởng đến ai, con cũng không mơ ước thấy mặt nhà. Ôi! con thấy lòng con êm sướng lạ lùng.!...
    Ðàng khác, cha Y. Nhã hết sức chiều nuông, ngày ngày hai bữa con được ăn cơm riêng với người. Tuy không đồng bàn, nhưng người dùng gì thì con cũng được hưởng nấy. Người thường gọi con là Bengiamin, và lấy gương con mà khiển trách mấy thày kẻ giảng khô khan lười nhác. Do đó, giữa các thày ấy với con lại có một mối thâm thù.

    Rồi từ trong nhà xứ, cho đến ngoài dân họ con đã nghiễm nhiên là một ngọn đèn bắt buộc mọi người phải nhìn vào ánh sáng. Các bà dòng (dòng ba Thánh Dominico) thường gọi con là: Cậu bé thiên thần. Và khen cha xứ thật xứng đáng có một chú bé tốt lành như thế. Mà tại sao, cha có biết các bà gọi con là cậu bé thiên thần không? Con xin thưa: Vì ít ngày đầu các bà ấy không rõ tung tích con ở đâu đến. Nên có mấy bà gọi con lại mà hỏi:
    - Quê cậu ở đâu? Mẹ cậu thế nào?
    Nhưng con, một đứa trẻ rất hóm hỉnh. Con vui cười đáp lại lời các bà rằng:
    - Quê cháu ở trên trời. Mẹ cháu là Ðức Mẹ.
    - À, thế ra cậu là thiên thần hử?
    Thế rồi từ đấy các bà cứ quen miệng gọi con là: Cậu thiên thần.
    Rồi thỉnh thoảng các bà lại biếu cho con vài món quà chợ.

    Trong các bạn trẻ, con đã chiếm được phần đa số. Các bạn thích con, vì con ăn nói lịch thiệp; không bao giờ mách tục. Nhưng con cũng biết khiển trách những bạn hay láo xược, và yên ủi những bạn yếu đuối, tàn tật trong tâm não hoặc thân xác. Cho nên sáng nào ra sân trường con cũng bị các bạn xúm lại để hỏi thăm.

  7. Được cám ơn bởi:

    NVN

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com