“Hãy cho biết tên người phụ nữ
quét dọn trường học của chúng ta ?”
Một câu hỏi không có trong chuyên môn,
chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi.
Tôi đã nghĩ vậy !
Thật ra, tôi đã thấy người phụ nữ đó vài lần.
Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi
nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ ?
Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng ... bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng:
“Thầy có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không ?”
Ông ta trả lời : “Chắc chắn rồi”
Rồi ông nói tiếp : “Trong công việc,
các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng,
họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em,
ít ra là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi cũng thường vô tâm với những người bé nhỏ chung quanh, đôi khi không phải vì không để ý gì đến họ, nhưng tôi có tính xấu là rất hay quên tên người khác, vì việc tiếp súc quá nhiều người nên không thể nhớ hết. Nhiều khi gặp họ chào mình mà mình chẳng nhớ họ là ai, tên gì. Có khi thật ngượng ngùng vì họ vồn vã thăm hỏi huyên thuyên mà tôi cố nhớ cũng chẳng nhớ ra. Thật là tồi tệ kinh khủng, tôi vẫn hay cầu xin Chúa ban cho tôi một trí nhớ khá hơn để nhớ hết, nhất là những người bé mọn nhất, cần được sự quan tâm.
Những bài học trên đây thật giá trị nhưng không biết được mấy ai chịu bỏ thời gian để nghiền ngẫm. Cám ơn anh Hồng Bính đã sưu tầm để mọi người được học hỏi, mong rằng đừng ai chỉ lướt qua mà không đọc những câu chuyện quý giá này.