Trong tháng thứ hai giữa khóa học y tá,
vị giáo sư của chúng tôi
đã nêu một câu hỏi hết sức bất ngờ
trong bài thi kiểm tra.
Tôi đã lướt qua
hầu hết các câu hỏi trong bài thi,
và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng:
“Hãy cho biết tên người phụ nữ
quét dọn trường học của chúng ta ?”
Một câu hỏi không có trong chuyên môn,
chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi.
Tôi đã nghĩ vậy !
Thật ra, tôi đã thấy người phụ nữ đó vài lần.
Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi
nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ ?
Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng ... bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng:
“Thầy có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không ?”
Ông ta trả lời : “Chắc chắn rồi”
Rồi ông nói tiếp : “Trong công việc,
các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng,
họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em,
ít ra là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó
trên mỗi bước đường đời của mình sau này,
và tôi cũng không bao giờ quên
tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.
Trong cuộc sống không ai là một hòn đảo
chúng ta sống là sống với, sống cho và sống vì... người khác
Sự quan tâm chân thành dù thật nhỏ bé
đôi khi có thể làm thay đổi được một con người,
một số phận hoặc thay đổi cả thế giới nữa.
Trong một đêm mưa bão bất thường
trên đường phố Alabama vắng vẻ,
lúc đó đã 11h30 khuya.
Một phiếu phụ da đen,
mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua,
rồi thêm một xe nữa,
không ai để ý đến cánh tay bà,
dường như đã tê cứng vì lạnh cóng.
Mặc dù vậy, thiếu phụ vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp.
Và một chàng trai đã cho bà lên xe, đó là một người da trắng.
Thiếu phụ trông có vẻ rất vội vã,
nhưng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, chàng trai tốt bụng bỗng ngạc nhiên hết sức
khi thấy một tivi khổng lồ để trước cửa nhà.
Kèm với một lá thư, trong đó viết:
"Cảm ơn cháu đã cho bác đi nhờ xe đêm mưa hôm ấy.
Cơn mưa không chỉ làm ướt sũng quần áo
mà còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bác.
Cháu đã xuất hiện như một thiên thần.
Nhờ cháu, bác đã được gặp người chồng tội nghiệp
trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng.
Một lần nữa bác muốn cảm ơn cháu
đã không nề hà khi giúp đỡ bác.“
Cuối thư là dòng chữ:
Chân thành - Bà Nat King Cole.
Nat King Cole : nghệ sĩ piano, nhạc sĩ, ca sĩ nhạc Jazz.
Ông chủ trì một chương trình tạp kỹ trên truyền hình.
và qua đời năm 1965 vì ung thư phổi, khi mới 46 tuổi.
Ông là một nhân vật quan trọng trong lịch sử âm nhạc Mỹ.
Hãy nhớ rằng nhiều thứ trên đời này sẽ qua đi
và không bao giờ trở lại.
Cuộc sống thật quý giá khi người ta biết sẻ chia.
Điều bỏ lỡ, có khi khiến ta tiếc suốt đời.
Hãy thực hiện những điều bình dị khi hoàn cảnh cho phép.
Chúc bạn luôn tìm thấy niềm vui khi giúp đỡ người khác
Thêm : "When I Fall In Love" do Nat King Cole trình bày
Thời đó, món kem và nước trái cây còn rất rẻ,
có câu chuyện kể về Jim, cậu bé 10 tuổi :
Một ngày kia, sau một hồi đi qua đi lại,
Jim đến cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem trái cây thập cẩm mà cậu bé rất thích...
Cậu bé mạnh dạn tiến lại gần cửa rồi đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
Vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần,
và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc.
Ngước nhìn cô, cậu bé hỏi:
“Cô ơi ! một ly kem trái cây thập cẩm giá bao nhiêu ?”
“50 xu”, cô phục vụ trả lời.
Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần đếm các đồng xu lẻ,
nhẩm tính một hồi, cậu bé hỏi tiếp :
“Thế bao nhiêu tiền một ly kem bình thường ?”
“35 xu”, người phục vụ kiên nhẫn trả lời,
dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô.
Rồi cô mang đến cho Jim ly kem thường như cậu yêu cầu,
và sang phục vụ những bàn khác.
Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn,
cô đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm 5 xu và 5 xu lẻ
được đặt ngay ngắn trên bàn,
bên cạnh 35 xu ly kem thường cậu đã gọi.
Jim có đủ 50 xu cho ly kem đặc biệt mà cậu thích,
nhưng cậu chọn ăn ly kem bình thường 35 xu
và để 15 xu tiền boa cho cô.
Lòng biết ơn sẽ giúp cho tương quan
giữa con người với nhau được nồng ấm hơn,
giúp cho tình yêu được triển nở hơn,
giúp cho thế giới đỡ đau khổ hơn
giúp cho mỗi người nhận ra chính mình hơn,
để yêu đời hơn, yêu người hơn và yêu Chúa trọn vẹn hơn.
Hãy coi lòng biết ơn như là lương thực hàng ngày
không thể thiếu trong đời bạn nhé.
Xưa thật là xưa,
có một vị Vua muốn thử lòng người,
một hôm ông sai quân lính
đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi.
Rồi ông núp vào một bụi cây gần đó và theo dõi.
Lần lượt nhà vua thấy rất nhiều người qua lại,
những thương nhân giàu có,
rồi những cận thần thân tín của ông ...
tất cả bọn họ đều giống nhau
... không ai có ý xê dịch tảng đá để dọn dẹp lối đi cả,
đã thế họ còn than thở kêu trách nhà vua
quên cử người chăm sóc con đường.
Đến gần trưa, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân
đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu.
Nhìn thấy tảng đá, người nông dân
liền ngừng xe và nhảy xuống đất,
cố hết sức mình, ông đẩy tảng đá sang bên kia vệ đường.
Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm:
“Thật không may nếu ai đó không thấy mày và vấp phải,
chắc là sẽ đau lắm đây”.
Xong việc, người nông dân trở lại xe để tiếp tục đi,
bỗng chợt ông nhìn thấy một túi tiền thật to
ngay chỗ ông vừa di chuyển tảng đá.
Đó là món quà Đức Vua tặng
cho người nào dịch chuyển tảng đá đi.
Câu chuyện của người nông dân này
đã giúp ta nhận ra một điều quý giá
mà rất nhiều người không bao giờ nhận thấy :
Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
Giá trị đời người không tính bằng tuổi thọ,
mà ở chỗ ta đã giúp ích cho cuộc đời ít hay nhiều.
Khi phục vụ vì yêu mến và tự giác
chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc và tự tin.
Đó còn là động lực mạnh mẽ giúp ta tiến bước
và gặt hái thành công trong cuộc sống.
Chúc bạn ưa làm điều tốt
Không phải vì phần thưởng hay lời khen.
Đã nhiều năm đã trôi qua,
khi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện,
tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz,
cô bé đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo
Cơ hội sống sót duy nhất của em
là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình,
Năm trước, cậu bé đã vượt qua
cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường
nhờ những kháng chất đặc biệt trong cơ thể…
Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này
với cậu bé mới 5 tuổi này, để cậu đồng ý
cho cô em gái những giọt máu của mình.
Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự
thoáng qua trên khuôn mặt quá bé nhỏ kia.
Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát
cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
Nằm trên giường kế bên để truyền máu cho em gái,
cậu bé liếc nhìn em, mắt ngời sáng niềm vui
khi thấy đôi má cô em hồng lên nhờ máu cậu chuyển sang.
Nhưng rồi, mặt cậu bỗng tái xanh đầy lo lắng,
cậu ngước nhìn vị bác sĩ và run run hỏi :
“Thưa bác sĩ, bao giờ cháu mới chết ?”
Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng:
khi cho tất cả máu trong người để cứu em
thì cậu sẽ chết thay cho bé.
Bạn thấy không, dù do hiểu lầm,
nhưng hành động của cậu bé 5 tuổi,
cho ta thấy thế nào là tình thương và hi sinh
Cuộc sống có câu:
“Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.
Bạn thân mến,
Hy sinh là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Mọi ước mơ đều phải được trả bằng một cái giá nào đó.
Khi ước mơ thành hiện thực cũng đồng nghĩa rằng
bạn đã phải từ bỏ một số điều nhất định.
Nếu kết quả cuối cùng xứng đáng,
thì sự hy sinh của bạn sẽ trở nên nhẹ nhàng và dễ thực hiện hơn.
Chỉ có bạn mới có thể quyết định được
bạn sẵn sàng mất đi thứ gì để chiến thắng !
“Hãy cho biết tên người phụ nữ
quét dọn trường học của chúng ta ?”
Một câu hỏi không có trong chuyên môn,
chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi.
Tôi đã nghĩ vậy !
Thật ra, tôi đã thấy người phụ nữ đó vài lần.
Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi
nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ ?
Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng ... bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng:
“Thầy có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không ?”
Ông ta trả lời : “Chắc chắn rồi”
Rồi ông nói tiếp : “Trong công việc,
các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng,
họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em,
ít ra là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi cũng thường vô tâm với những người bé nhỏ chung quanh, đôi khi không phải vì không để ý gì đến họ, nhưng tôi có tính xấu là rất hay quên tên người khác, vì việc tiếp súc quá nhiều người nên không thể nhớ hết. Nhiều khi gặp họ chào mình mà mình chẳng nhớ họ là ai, tên gì. Có khi thật ngượng ngùng vì họ vồn vã thăm hỏi huyên thuyên mà tôi cố nhớ cũng chẳng nhớ ra. Thật là tồi tệ kinh khủng, tôi vẫn hay cầu xin Chúa ban cho tôi một trí nhớ khá hơn để nhớ hết, nhất là những người bé mọn nhất, cần được sự quan tâm.
Những bài học trên đây thật giá trị nhưng không biết được mấy ai chịu bỏ thời gian để nghiền ngẫm. Cám ơn anh Hồng Bính đã sưu tầm để mọi người được học hỏi, mong rằng đừng ai chỉ lướt qua mà không đọc những câu chuyện quý giá này.