Xa một ngày hơn triệu mùa Đông.
Em bỏ Chồng về ở với tôi không?
Nỗi nhớ cồn cào như Biển!
Nơi em ở tôi đi và tôi đến.
Để tháng ngày em sống bớt cô đơn.
Con Muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn.
Hương cỏ dại mãi bên Hồ nước đắng.
Tình của em là một trang giấy trắng,
Để đến giờ tôi mới viết thành thơ!
Tình của em như lối rẽ bất ngờ.
Tôi đi đến hết đời không biết mệt.
Còn đi đến tận cùng cái chết.
Em bỏ Chồng về ở với tôi không?..
Lại chôm được một bài chẳng biết tác giả. Đọc xong rồi, thấy chòng chành, hơ hơ....nhắn anh chàng gì viết bài thơ này là ngu sao bỏ chồng híc (dẫu rằng có cô đơn, có bơ vơ lắm người). Vì lời thề nguyền đâu phải gió mây bay.
Xa một ngày hơn triệu mùa Đông.
Em bỏ Chồng về ở với tôi không?
Nỗi nhớ cồn cào như Biển!
Nơi em ở tôi đi và tôi đến.
Để tháng ngày em sống bớt cô đơn.
Con Muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn.
Hương cỏ dại mãi bên Hồ nước đắng.
Tình của em là một trang giấy trắng,
Để đến giờ tôi mới viết thành thơ!
Tình của em như lối rẽ bất ngờ.
Tôi đi đến hết đời không biết mệt.
Còn đi đến tận cùng cái chết.
Em bỏ Chồng về ở với tôi không?..
Lại chôm được một bài chẳng biết tác giả. Đọc xong rồi, thấy chòng chành, hơ hơ....nhắn anh chàng gì viết bài thơ này là ngu sao bỏ chồng híc (dẫu rằng có cô đơn, có bơ vơ lắm người). Vì lời thề nguyền đâu phải gió mây bay.
lit có đọc bài này rùi, tác giả là Đồng Đức Bốn, hem thương thì nhớ hẻ ktt, chít nhoa, gọi là "xin chớ để chúng con xa chước cám dzỗ" (con xin xích lại gần)
nguyên văn nè ktt:
Em bỏ chồng về ở với tôi không? Xa một ngày bằng triệu mùa đông Em bỏ chồng về ở với tôi không? Nỗi nhớ em cồn cào như biển Nơi em ở tôi đi và tôi đến Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn
Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng Tình của em như một tờ giấy trắng Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ
Tình của em như lối rẽ bất ngờ Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết Dẫu cho đến tận cùng cái chết Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Tôi không tin rằng trong bão giông Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng Và tôi tin rằng trong cát bỏng Em - Cây xương rồng vẫn hoa
Em ở gần tôi lại ở xa Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất Và tôi tin tình em là có thật Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ
Và niềm vui có khi đến bất ngờ Tôi lại hát ru em ngủ Nhà của em ở giữa phường Trung Tự Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi
Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm Và tôi tin một ngày gần lắm
Em bỏ chồng về ở với tôi không?
lit có đọc bài này rùi, tác giả là Đồng Đức Bốn, hem thương thì nhớ hẻ ktt, chít nhoa, gọi là "xin chớ để chúng con xa chước cám dzỗ" (con xin xích lại gần)
nguyên văn nè ktt:
Em bỏ chồng về ở với tôi không? Xa một ngày bằng triệu mùa đông Em bỏ chồng về ở với tôi không? Nỗi nhớ em cồn cào như biển Nơi em ở tôi đi và tôi đến Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn
Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng Tình của em như một tờ giấy trắng Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ
Tình của em như lối rẽ bất ngờ Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết Dẫu cho đến tận cùng cái chết Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Tôi không tin rằng trong bão giông Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng Và tôi tin rằng trong cát bỏng Em - Cây xương rồng vẫn hoa
Em ở gần tôi lại ở xa Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất Và tôi tin tình em là có thật Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ
Và niềm vui có khi đến bất ngờ Tôi lại hát ru em ngủ Nhà của em ở giữa phường Trung Tự Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi
Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm Và tôi tin một ngày gần lắm Em bỏ chồng về ở với tôi không?
Lạy Chúa! giờ Chúa có cho, con cũng không dám xích lại gần. Vu vơ thôi mà sóng gió đã nổi, phong ba đã tìm. Híc, thêm chút thương, dặm chút nhớ thì có mà tan đời hoa nát đời quả.
Cảm ơn chị yêu nha, bài thơ này...day day gặm hồn ấy chứ nhỉ. Chắc phải đi kiếm cái gì may vá lại thôi. Hồn mình mà cứ để nỗi lòng người khác gặm thì... Suỵt! đừng có chửi em, đã biết thân rồi chị.
Lạy Chúa! giờ Chúa có cho, con cũng không dám xích lại gần. Vu vơ thôi mà sóng gió đã nổi, phong ba đã tìm. Híc, thêm chút thương, dặm chút nhớ thì có mà tan đời hoa nát đời quả.
Cảm ơn chị yêu nha, bài thơ này...day day gặm hồn ấy chứ nhỉ. Chắc phải đi kiếm cái gì may vá lại thôi. Hồn mình mà cứ để nỗi lòng người khác gặm thì... Suỵt! đừng có chửi em, đã biết thân rồi chị.
May vá tâm hồn... và tắm trong trái tim Chúa Xót thương...sẽ có tấm áo mới...
Xót thương, thương xót...cho tôi, nhiều lần đời áo tan tác...
May thay... tháy máy... làm sao có được chiếc áo lành... hồn vững mạnh....