|
Tình Cha: Thương, chiều, nghiêm, đạo đức
Lòng mẹ đã ấp ủ đời thơ con êm thắm lắm, và yêu đương đã khéo nắn con nên một đứa trẻ ngoan, biết yêu lại, cũng biết kính sợ. Lòng mẹ đã là nơi ghi gắn cho con biết bao là kỷ niệm đầy lưu luyến!
Nhưng ngoài mẹ, con lại còn được tấm tình phụ tử bao la. Ðó chẳng khác làn gió hiu hiu nhẹ, phe phẩy cho đời xuân con thêm ý nghĩa.
Thưa cha, nếu con đã có thể nói mẹ là người con lưu luyến hơn hết, thì con cũng có lẽ mà nói: Thầy là một người nuông chiều con hơn cả.
Vâng, thưa cha, thủa ấy thú vui gia đình đã làm cho con say mê dịu dàng lắm; đối với con, ngoài sự mơ ước thiên đàng, thì con không còn một sự mơ ước nào khác hơn sự được sống yêu trong gia đình.
Thày con, trong ngày, phải lo toan công việc bề bộn, nhưng hôm nào cũng thế, nhất là về mấy tháng hạ, hễ cứ cơm chiều xong là thày đem con đi dạo chơi cùng làng, khi thì xuống bà, lúc lại đi ra đồng hóng mát.
Cái thú con ưa thích đặc biệt trong lúc đi dạo, là không phải đi bằng hai bộ giò non của con. Theo cách muông chiều, thày cho con ngồi lên trên cổ thày, hai chân bỏ thõng về đằng trước, hai tay ôm đầu thày, rồi thày phóng nước đại như thể ngựa chạy, cho đến khi nào con muốn thày đi chậm lại. Con gọi cách đi như thế là "đi ngựa". Thày lại còn tỏ ra những cách nuông chiều khác, như là đặt tên nọ tên kia cho con vui. Hồi ấy, để tỏ ra chí nam nhi, anh hùng tứ xứ, thày thường gọi đùa con là "Ông Ðại Tướng". Thật ra ông đại tướng non ấy chẳng có làm được ra cái trò trống gì, chỉ được cái nước nghịch là ai cũng phải hàng, nên thày đã gọi cho cái tên "đại tướng" cho thiên hạ khiếp.
Rồi mỗi chiều đi chơi, hễ con muốn, là thày lại phục sức cho như một ông tướng đi duyệt binh. Coi đến chững. Lại được ngồi ở trên vai thày, thật không còn gì thú bằng. Ðôi khi mẹ con cho thế là quá nuông, nhưng mẹ cũng lại được thày trả lời cho một câu cũng như câu Ông Martinô trả lời cho bà Guérin rằng: Thì truyện, thế nào là ông đại tướng? Nhưng chắc là thày không có ý chiều để có thể làm cho con hư; vì tuy chiều thì chiều thật, nhưng không bao giờ thày chịu để cho con có những cử chỉ phụng phịu, làm nũng. Mà thoảng hoặc có khi nào những cử chỉ ấy phát lộ ra, tức khắc thày liền đem bà chúa mây [roi mây] ra để cạnh đấy, tất nhiên mọi sự điều ổn thoả; đại tướng dầu có ương đến mấy, trước cái thái độ thẳng thắn ấy, đều phải im phăng phắc. Tuy nhiên không bao giờ con bị bà chúa ấy va chạm phải da thịt, nhưng con rất am hiểu, và rất khiếp sợ.
Hồi ấy những buổi chiều vui thú nhất, là những buổi chiều hạ, con được thày đưa đi dạo ngoài đồng.
Tình lúc bé
Những cánh đồng xanh tươi năm ấy chưa có bén động lòng con chút nào, cũng chẳng gợi nên cho con một chút cảm tình gì âu yếm. Con thích, chẳng qua vì sự thênh thang bát ngát của cỏ hoa, hay đồng lúa chín, thích hái hoa, đuổi bướm, thích reo hò đùa nghịch với gió chiều phe phẩy. A! Con thích, thích với trăm ngàn cái thích, nhưng chỉ thích vì hay vì đẹp, chứ còn những thú vui thiêng liêng, như kết hợp với Chúa trong đồng cỏ, hay nghe tiếng lòng nỉ non với muôn hoa; thì con chưa có, chưa có một cảm giác nào về những thú vui thanh tú ấy. Phải, vì linh hồn con còn bé bỏng, như chồi hoa non dại, ánh mặt trời chưa dõi thấu, hương sắc còn ẩn nấp trong khuôn khổ hồn nhiên.
Nhưng thầy thì lại khác; sau khi đã đặt con xuống đất, thày đi thong thả trên khắp cánh đồng, hai tay khoanh lại trước ngực, và vừa đi vừa đưa mắt xa xa theo chiều gió lướt. Có khi thày dừng lại, đứng ngắm ánh nắng chiều tan rã, vòm mây lơ lững. Có lúc con nghe như thày cầu nguyện, và nhiều khi nhận thấy thày như say chìm trong cõi mênh mông của sự vật. Lại có lúc con nghe thày ngâm thơ, và diễn tả cho con nghe những sự thuộc về Chúa một cách rất mê man.
A! Giá khi ấy con được một chút am hiểu như thày, thì biết bao êm thú con đã gặp được ở trong lòng Chúa !
Nhưng chiều mau chóng lắm. Khi nắng đã là là sườn đê xanh, trên tháp chuông nhật một đổ hồi, cha con dắt nhau về, mà lần nào con cũng lại được thày cho về "ngựa" cho mau hơn. Vừa đi con vừa nhún mình theo bước thày, vừa ngêu ngao hát: Nhong, nhong, nhong, ngựa ông về ăn, cắt cỏ bồ đề cho ngựa ông ăn. Và hễ cứ về đến cổng là đã có mẹ chực đón con đi nhà thờ rồi.
Êm tươi quá, những chiều con thấy mình được cha yêu! |
|