Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

kết quả từ 1 tới 40 trên 49

Chủ đề: Theresa Hài Đồng VN:TÌNH YÊU KHÔNG THỂ CHẾT

Threaded View

  1. #14
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    Thử thách đầu tiên - Mối thù phải trả cho xong

    Ngọn đèn lòng con sáng luôn, không lúc ngớt. Ma quỉ thấy vậy hận trào không thể nói, nó đã quyết nghị giao chiến một phen với đứa con cưng của Ðức Mẹ.

    Năm ấy, lại gặp vào năm thánh, cha xứ đã tổ chức một cuộc đi viếng các nhà thờ toàn xứ để lĩnh ơn toàn xá. Và do đó, cuộc đi viếng đã làm cho hết mọi người trong xứ biết đến câu truyện hy sinh can đảm của đứa trẻ lên bẩy, và lòng đạo đức sốt sắng của nó đã đánh động lòng nhiều người trở về cùng Chúa. Con đi đâu người ta cũng hỏi, và cũng nói:
    - Cậu bé nào thế? Gan nào mà đu tu sớm thế? Cậu bé mảnh khảnh quá nhỉ? Thế mà tu được cũng đáo đễ thật. Thế rồi những người biết kể cho người không biết đời sống tu của con chu đáo như thế nào.

    Hết những câu truyện ấy điều qua tai con, làm cho con e thẹn. Nhưng không khêu gợi một chút kiêu căng nào.

    Cái không khêu gợi một chút kiêu căng ấy mới làm cho ma quỉ hậm hực. Nó cho đó là một cử chỉ thách chiến hết sức tàn nhẫn.

    Thế rồi Satan quyết chiến!
    Theo chương trình tác chiến, Satan muốn tuyệt đường tiếp tế lương thực thiêng liêng vào hồn con, mà lương thực độc nhất ấy, chỉ có là Mình Thánh Chúa Giêsu thôi.

    Ðược ít lâu, nghĩa là sau khi ngọn đèn tình ái nơi lòng con đã được nhiều linh hồn nhìn thấy, và nhắc nhớ tới. Trong số các thày kẻ giảng khô khan trong nhà xứ, có một thày ghét con một cách đặc biệt. Con thì cứ được coi là gương sáng hoài, mà thày ấy thì cứ bị cha xứ khiển trách luôn, nên đã tức lại càng thêm ghét.

    Vậy ma quỉ đã dùng thày ấy để tấn công con. Vì là thày giáo, thày ấy vẫn có quyền gọi con lên phòng riêng để sửa dậy. Nên thày ấy cứ lợi dụng gọi con lên phòng luôn. Mà lên để làm gì? Dậy kinh à? Hay học chữ?

    Không, để tập tu cho con. Mà cách thày ấy tập tu cho con thì thày ấy giao hẹn chỉ có một mình thày ấy với con biết mà thôi. Cấm nói ra với ai, nhất là với cha xứ, mà hễ nói ra là bị chôn sống lập tức.

    Mỗi sáng sau lễ, thày ấy gọi con lên phòng để hỏi thăm về sức khỏe, mà những câu hỏi thăm ấy thì thày ấy nói thật to, đứng đến gần trăm thước cũng nghe rõ.
    - Thế nào? Ðêm qua em có ngủ được không? Có nhớ mẹ không? Thôi nhớ làm gì đi tu ý mà...

    Sau một hồi hỏi và yên ủi rõ to như thế thày ấy mới âm thầm chỉ cho con nằm xuống đất, và vút cho con một thôi roi mây, mà vừa vút thày ấy vừa hát rõ to. Rồi ra lệnh bằng mắt: Cấm khóc!.

    Sau một tuần lễ tập tu cho con, người con khô quắt ngay đi như tầu lá héo. Mông con phồng lên như phải bỏng, không thể ngồi cũng như không thể nằm ngửa được. Ở nhà thờ luôn luôn con phải quì một giờ rưỡi đồng hồ. Ăn cơm con phải đứng; và đi ngủ phải nằm sấp, hoặc nghiêng. Nhưng không đêm nào con ngủ được!. Thế mà ngày nào con cũng phải đi tập tu, mà không dám nói cho một ai hay hết, Cha Xứ cũng không biết.

    Mãi cho đến hai tuần lễ, chính Chúa đã tố cáo hành động dã man ấy. Một hôm, bà giúp việc lo giặt giũ áo quần cho con, thấy có những vết cứng khả nghi trên vải; bà tọc mạch bắt con phải khai ra, đã bị ung độc gì mà không nói. Con nhất định từ chối không nói, vì sợ phải chôn sống, mà nhất là sợ không được rước lễ nữa. Vì mấy ngày trước thày giáo lại bắt con phải thề rằng: Nếu nói những điều ấy ra, con tự buộc mình sẽ không được rước lễ ngày mai. Mưu ấy thật phải nhờ Luxiphe mới có thể nghĩ ra được. Vì chỉ có Luxiphe mới biết từ nhỏ cho đến bây giờ con chưa hề dám nói dối một lần. Nên hễ ngày nào con bỏ rước lễ thày biết ngay rằng con đã lỗi lời thề. Bà giúp việc thấy con chối, liền đi mách với Cha Xứ rằng: Cậu Văn bị ung độc gì ở sau lưng mà không cho xem.
    Tức khắc Cha Xứ bắt con lột trần hết, và nhân đó, mới rõ phần thân sau con đã bị phổng, nứt và chảy nước vàng. Cha Xứ tức mình định giơ tay tát cho con vài cái, vì bị như thế mà không nói. Nhưng rồi lại thôi, Người quay đi gọi tất cả các cậu, các thày lên để cho xem đứa trẻ bị lột da. Rồi Người hỏi: Nếu ai còn một chút lương tâm, mà không thảm hại, thì người đó là lý hình.

    Và từ đấy thày giáo của con không còn được phép gọi con lên phòng để tập tu cho con nữa.

    Nhưng chưa phải là đã hết oán thù. Khi nào con còn là một đứa trẻ đạo đức, và nên gương sáng cho nhà; khi ấy ma quỉ còn hậm hực tức tối.

    Sau vụ tập tu ấy; vừa lo thuốc thang, chạy chữa cho con xong, Cha Xứ phải đi về sở Ðức Cha để cấm phòng năm.

    Các thày kẻ giảng trong nhà, vừa bị Cha Xứ cho một vố điên ruột; nhân cơ hội này, lập ra tòa án, xét xử việc thằng bé con dám lột trần ra để cho "chúng ông" xem.

    Thày giáo đã tập tu cho con được bầu làm cụ tiên chỉ, đứng đầu việc xét xử. Tòa án bao giờ cũng họp vào lúc sau nhà thờ đọc kinh tối. Khi đem con ra trước tòa án nhân dân, họ lột hết áo quần, rồi bao cho một chiếc khố bằng bẹ chuối, nhưng cũng có hôm không có bẹ chuối trước sự bẻn lẻn của con, các thày ấy còn tán tỉnh: Các thánh tu rừng ngày xưa còn chả có bẹ chuối mà mang cơ. Nhưng họ chỉ có ý bày truyện ra thế để bắt con làm trò cho vui. Bao giờ các thày ấy cũng hỏi con về những điều lăng nhăng bẩn thỉu, nghe đến phải giùng mình lên. Nhưng bao giờ con cũng nín thinh, hoặc thưa vắn tắt:
    - Con còn nhỏ, chưa bao giờ được nghe đến những truyện bẩn thỉu ấy.

    Rồi rút cục, con bị án treo, mười ngày chỉ được ăn cơm không với nước lã; phải ngồi ăn với chó; không những thế mỗi bữa chỉ được ăn có một bát, y như khẩu phần đã dành cho một con chó.

    Cụ tiên chỉ, và là chủ tịch tòa án nhân dân rao án con như thế này:
    - Sự thực thì mày không có tội gì cả. Nhưng bấy lâu nay đi tu mà mày chẳng thực hành được một điều tu nào. Vậy để cho mày biết hãm mình tao ra lệ cho mày mỗi bữa chỉ được ăn một bát cơm với nước lã, và ngồi ăn với chó để đền tội mày đã làm nũng với cụ bấy nay. Lệ rước lễ hằng ngày từ nay phải dứt, nếu còn, mỗi ngày phải nộp ba roi, tao mới cho phép rước lễ.
    - Ba roi?
    - Ừ, ba roi, nghe rõ không?
    - Bẩm... xin đổi cho con nhịn đói buổi chiều.
    - Không được, ba roi thẳng cánh nghe chưa?
    Con chỉ biết nấc lên từng hồi!

    Thế là từ đây, muốn rước lễ hằng ngày con lại phải chịu ba roi đòn thẳng cánh mỗi buổi chiều? Ôi sức con đâu có sống nổi được!

    Mặc dầu, con cũng xin Chúa ban ơn sức mạnh cho con, và nhờ bàn tay Mẹ Maria phù trì, ngày nào con cũng can đảm đi nộp thuế để được phúc kết hiệp với Chúa hằng ngày.

    Ma quỉ thấy con vẫn hiên ngang đối phó với những áp lực của chúng. Chúng thấy rằng thân xác đứa bé dầu non nhưng lực lượng tinh thần của nó không phải vừa. Nó biết lực lượng vô song ấy chỉ bởi phép Thánh Thể, nên nó lại lập kế làm đứt đoạn.
    Một thời gian ngắn, thày giáo Vinh vẫn thấy con trung thành rước lễ hằng ngày. Lại một lần nữa, thày ấy muốn dùng con vào một việc như lần trước. Con hết sức phản kháng, mặc dầu thầy ấy đe chôn sống.

    Thế rồi, thày ấy đe con:
    - Tao tuyệt cấm mày rước lễ hằng ngày. Rồi tối đó thày ấy xin họp hội đồng nhân dân để xin đề nghị việc cấm hẳn con, không phép rước lễ hằng ngày nữa.

    Hội đồng chấp thuận ngay, và lên án treo cho con, từ nay cấm rước lễ.
    Con cãi:
    - Các thày không có phép cấm con rước lễ.
    - Nhưng ai cho phép mày rước lễ.
    - Cụ.
    - Thằng này chỉ láo, mày dám thưa nhát gừng với chúng ông như thế à?

    Nói xong thày giáo Vinh rút roi mây ở trên đầu giường ra vút cho con một thôi một hồi, không kể kịp là bao nhiêu roi. Con chỉ nhớ rằng, con hết đứng lại nằm, vừa nằm vừa lăn để tránh roi, nhưng không thảm hại, chiếc roi mấy cứ vút lên mình con bất chấp chỗ nào.

    Sau trận đòn, con đứng không vững nữa. Các thày ấy cho phép ngồi; hai tay bị trói quặt vào chân giường. Rồi các thày ấy tiếp tục khủng bố tinh thần. Các thày ấy cho ra những câu hỏi rất khó về phép Thánh Thể, về sự rước lễ, dường như khảo sát một người dự thí về khoa thần học vậy.

    Ðành rằng thế, những có nhiều câu con thưa đúng, mà họ lại bắt ra quẹo để có ý làm con lúng túng.
    Sau cùng con cũng phải thưa:
    - Bẩm con chưa bao giờ được nghe nói đến những điều bí ẩn ấy; con chỉ biết như mẹ đã dạy con rằng: Chịu lễ là chịu Mình cùng Máu thật của Ðức Chúa Giêsu. Nên sự ao ước của con không phải là được ăn một miếng bánh tráng, mà là được ăn Thịt và Máu Thánh con Ðức Chúa Trời... Thịt và Máu Thánh ấy sẽ hòa hiệp với thịt và máu con, và làm cho linh hồn và thể xác con nên thanh tịnh và thánh thiện như linh hồn và thể xác Chúa Giêsu.
    - Ừ, chúng ông biết hết cả những cái ấy rồi, không cần phải dậy khôn cho ông nữa. Nhưng mà chúng tao đang hỏi mày là dọn mình thế nào mà dám cả gan rước lễ hằng ngày mà? Mà nếu đã không biết thì chúng tao cấm rước lễ.
    - Cấm thế nào được con? Việc ấy chỉ có cụ mới có quyền cấm, còn dọn mình làm sao thì mặc kệ con, Ðức Chúa Giêsu vui lòng đến với con là được rồi, cần gì con phải nói.
    Bốp! Bốp!
    - Cãi hử, quân chó ngăm này! Láo toét! Bốp! bốp! bướng! cãi! bốp! ...
    - Con có dám cãi đâu, nhưng mà cấm rước lễ thì con không thể sống được.
    - Hự! ai bảo mày hễ không rước lễ thì không thể sống được? Chúng tao đây là tụi chết cả đây à?
    - Bẩm, con không dám bảo là các thày chết nhưng nếu các thày tự hiểu được mình làm sao thì càng hay.
    - Hừ ! được, mai tao cho mày rước lễ nhưng cấm ăn cơm, để thử xem mày sống hay chết ? Có dám hứa không?
    - Bẩm dám ạ.
    Hôm sau con được phép rước lễ; nhưng đến chiều thì kiệt sức. Con đói lả nằm há hốc miệng ra trên giường. Thầy giáo Vinh sợ con chết mới chạy đến cấp cứu; nhờ được chút cháo, con đã hồi lại được, và sáng hôm sau con lại lên rước lễ. Nhưng đây là ngày rước lễ cuối cùng của con.



  2. Được cám ơn bởi:

    NVN

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com