Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 40 trên 49

Chủ đề: Theresa Hài Đồng VN:TÌNH YÊU KHÔNG THỂ CHẾT

Hybrid View

  1. #1
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    Nhưng nơi nào? Tu đâu? Ðâu là một chốn tu chân chính? Con cũng chưa tìm ra được. Mặc dầu con cứ trốn, và phó mình theo dòng quan phòng của Chúa. Con tin Chúa sẽ đưa con đến nơi mà người đã biết là nơi con tìm kiếm...


    Con trở dậy, lấy dầu cù là xoa bóp cho hai bắp chân con đỡ đau, nhất là chân bên trái, tối qua con tưởng nó đã bị ngã hồi xưa. Nhưng con xoa bóp ít lâu, con thấy gân cốt mềm lại. Con xé chiếc áo cũ làm chiếc xà cạp, băng đỡ lấy bắp thịt, rồi con đứng dậy tập đi, tập co duỗi để hòng chạy. Mãi gần sáng, con cảm thấy hai chân đã đễ chịu, con mới ngã mình xuống nghĩ.

    Sáng ra, con cáo bệnh. Nhưng khi mọi người đã ra nhà thờ đọc kinh, con chỗi dậy quì đọc kinh dâng ngày. Con trao phó toàn thân con cho Ðức Mẹ, xin người bảo vệ cho bước đường trốn của con được trăm phần an lành. Con cũng xin Thiên Thần bản mạnh con, dẫn đường chỉ lối cho con đi, hầu thoát khỏi mọi hiểm trở của người đuổi bắt, và sau cùng, khi nào con cũng tưởng nhớ đến các linh hồn luyện ngục, và xin các đấng ấy bảo vệ con trên những bước đường cùng.

    Trước khi ấy, hai cậu bé giúp lễ đang đợi cha xứ ra làm lễ, họ vào thăm con, và yên ủi con thôi đừng nghĩ đến câu truyện hôm qua nữa. Con đáp:
    - Phải, tôi đã quên câu truyện tối hôm qua, và tôi cũng đã tha thứ cho người đánh tôi rồi. Bây giờ tôi không còn oán hận ai điều gì nữa. Nhưng tôi biết, thế nào hôm nay tôi cũng sẽ không còn... ở đây nữa...
    - Giêsu! Anh Văn, thật không?
    - Anh nói chơi?
    - Có lẽ tớ nói chơi đấy, nhưng cũng có thể hiểu ra thật được. Các anh biết, chúng ta sống ở đây thật không khác gì một tên tù khổ sai... người ta muốn xử với chúng ta như thế nào thì xử...
    Một anh ngắt lời:
    - Anh nói chơi đấy? Chân anh còn đau cơ mà, trốn thế nào được?
    - Anh đừng lo...

    Có tiếng cha xứ ho hắng ở đầu hè, hai anh vội vã rút lui ra nhà mặc áo. Với các cậu bé, con không bao giờ giấu diếm ý định của con. Tuy thế, con cũng chỉ làm thế với những anh cậu có thiện cảm đặc biệt với con, còn những anh có chân trong ban do thám của cha xứ, và cấp trên, con không hề bao giờ hơi hở một ý định nào ra với họ. Và nếu có, chỉ là để chơi cho họ vài cú, để cho họ lời cáo báo với cấp trên bị sai lạc đi thôi...

    Cha xứ ra làm lễ. Con lật đật chạy xuống bếp, không mang một đồ vật gì theo. Bao nhiêu áo xống, con bỏ cả vào hòm khóa chặt, viết mấy chữ nhờ một anh con tin cẩn riêng, giữ hộ. Con giấu cho anh ta một chiếc chìa khóa ở dưới giường anh ta và dặn anh hễ cần vật gì anh cứ lấy mà dùng.

    Con đi quanh quẩn trong nhà cơm, để đợi cho mấy người canh điền dắt trâu qua khỏi sân. Rồi con mở chạn vơ vét chút cơm còn dư mà họ vừa mới ăn xong. Con ăn một chút với tương, còn lại phỏng vài bát nữa, con nhét đầy vào hai túi áo. Vì tất cả đây là sức sống của con trong ngày hôm nay. Nhờ có chút cơm ấy, con cũng cảm thấy hơi an dạ.
    Vừa xong, thì lễ cũng rồi. Hai anh cậu giúp lễ, từ nhà thờ chạy xông xộc về phòng ngủ. Không thấy con nữa, họ hốt hoảng chạy ra, hô hoán lên với nhau:
    - Anh Văn trốn rồi thật?... Trốn rồi!...

    Con nhanh nhẹn rút lui ra sau rừng, và nấp trong một bụi rậm. Nửa giờ sau, trong nhà xứ bắt đầu xôn xao vì tin Văn trốn. Lũ cậu bé xông xáo xuống rừng tìm kiếm. Trên nhà thì cha xứ quát tháo inh ỏi cả lên. Nấp trong bụi cây, con vừa nghe ngóng tình thế, vừa sốt sắng lần hạt, kêu xin Ðức Mẹ đừng để con vào tay họ.

    Bất ngờ, một cơn lo lắng tiến tới. Một anh cậu bé, có thể gọi được là "cánh hẫu" của Văn. Ðược tin con trốn, anh ta nóng nẩy hơn ai hết, nhất định là phải tìm cho bằng được Văn để bắt Văn phải ở lại cho có bạn. Không hiểu vì sao, anh ta lại tiến về chỗ con nấp, như thể rằng anh ta trông thấy con ngồi ở đó? Thấy thế, con sợ hãi nằm sạp ngay xuống, và cố chui vào sâu hơn trong bụi rậm. Nhưng lại một lần không hiểu làm sao, anh ta đã tiến sát đến bên con rồi, và chân anh ta đã dẵm phải vạt áo trắng dài của con, giả như anh ta chỉ bước thêm một bước nữa là đạp vào đầu con. Thế mà lạ, anh ta đứng yên, lẩm bẩm vài tiếng: Quái lạ, anh Văn? rồi anh ta quay trở lui.

    Thấy anh ta đã đi xa khá, con vội vã leo lên một cây thật cao và rậm lá. Ở đây con có thể quan sát được rất xa, và không còn sợ ai nom thấy con nữa.

    Xục xạo một đỗi khà lâu, không anh bé nào tìm ra Văn nấp ở đâu. Họ vẫn đoán đúng là Văn còn lẩn ở trong rừng này, chớ chưa dễ đã tẩu thoát ngay ra ga sáng sớm thế? Không tìm được Văn, anh nào anh nấy thất vọng, lần lượt kéo nhau về đi học. Một hai anh có thiện cảm lo lắng về con hơn ai. Họ tỏ vẻ tư lự nhìn vào những bụi rậm, và họ thốt lên lời từ biệt:
    - Văn ơi, chúng tôi tạm từ anh đấy nhé!...

    Rồi họ cũng phải quay về, vì trống học đã điểm. Các cậu bé về rồi, con mới thấy anh cậu đánh con hôm qua chạy một mình xuống khu rừng tìm kiếm. Coi vẻ anh ta thật rất đáng thương hại! Vừa rồi, anh đã lên thú tội với cha xứ, và đã bị cha xứ quát:
    - Hôm nay mà anh không tìm thấy thằng Văn, thì tao cũng tống cổ anh về.

    Khốn nạn! Về thì về với ai? Anh ta đã mồ côi hết cả cha lẫn mẹ rồi!...Ở trên cây cao nhìn xuống, con thấy anh ta thật là tội nghiệp! Anh cậu khóc hu hu như trẻ con. Thỉnh thoảng anh ta lấy đá đáp vào các bụi rậm, và cằn nhằn bằng một dọng tức bực:
    - Văn ơi Văn, mày làm khổ tao thế à? Muốn sống nấp ở đâu thì ra ngay không thì ông...

    Những lúc ấy con coi anh ta lại chẳng đáng thương hại chút nào nữa. Một lúc lâu, anh ta lại chạy về. Trong nhà xứ lại trở nên yên tịnh như thường ngày.

  2. Có 3 người cám ơn littlewave vì bài này:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com