Love Telling ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn Cha cố Phêrô (Ns. Kim Long) được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen! Loan Pham nhắn với ACE: Giêsu Maria Giuse, con mến yêu xin thương cứu rỗi linh hồn Phê-rô Lm. Kim Long sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa. Amen Loan Pham nhắn với ACE: Hòa cùng với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với sự ra đi của Lm. Kim Long là Nhạc sĩ quý mến của chúng ta...đó là sự thương xót mất mát rất lớn của Thánh Nhạc Việt Nam... chúng ta hãy cùng dâng lời nguy Loan Pham nhắn với Gia đình TCVN: Hòa cùng Giáo Hội Công giáo Việt Nam với sự ra đi vô cùng thương tiếc của Lm. Kim Long là nhạc sĩ Thánh Ca thân yêu của chúng ta... Chúng ta cùng dâng lời nguyện xin: Giesu Matia Giuse xin thương cứu rỗi linh ThanhCaVN nhắn với ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 18 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN THIÊN CHÚA. ThanhCaVN nhắn với ACE: Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ, xin cho Linh hồn ĐTC Phanxicô được lên chốn nghỉ ngơi. Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng. Amen!

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 40 trên 49

Chủ đề: Theresa Hài Đồng VN:TÌNH YÊU KHÔNG THỂ CHẾT

Hybrid View

  1. #1
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    Mặt trời từ từ lên cao. Ánh nắng xuyên qua khe lá chiếu dọi vào đến tận mặt con. Ðàn chim ríu rít bắt đầu đọc kinh mai. Lòng bỗng trở nên khoan khoái, con không còn cảm thấy một mối lo buồn nào đặt trên tư tưởng của con hết. Giờ đây con tưởng như mình đã thoát nạn, và con bắt đầu làm dấu thánh giá và đọc kinh mai.
    Ðọc xong chuỗi kinh mai, một lần nữa con chắp tay ngửa mặt kêu xin ơn Chúa phù trì, phó mình cho Ðức Mẹ. Rồi con đưa mắt nhìn về bến đò.

    Một lúc con thấy trên con đường ra bến đò, một bóng người đang hớt hải đi ra ga. Con đoán ngay là anh cậu đánh con hôm qua đang chạy ra ga để chặn đầu "thằng Văn" không cho nó lên chuyến tầu xuôi sớm (chuyến tám giờ sáng). Nhưng đến bến đò, anh ta đứng nói truyện với lái đò một lát, có vẻ lưỡng lự, muốn quay về. Song lại thấy anh ta bước xuống đò và sang sông. Con vội vã trụt xuống khỏi cây, lội tắt ngang qua cánh đồng, ra đường cái lớn, và bình tĩnh con theo anh cậu kia ra ga.

    Ðến bến phà, con giả bộ điềm nhiên hỏi thăm ông lái đò:
    - Này cụ, từ sáng đến giờ, cụ có thấy chú bé nào trạc bằng tôi, trốn qua bến đò này không?
    - Không chú ạ; vừa rồi có một cậu lơn lớn qua đây, và cũng hỏi thăm tôi về chú bé đi trốn. Nhưng thật tình thì tôi không thấy. Vừa nói ông vừa nâng chiếc sào chống đặt lên phà. Rồi đưa hai tay lên chống nạng, nhìn con, ông lại tiếp:
    - Gớm! ai chứ?... tôi thì tôi tinh ý lắm, cứ coi cái bộ mặt trốn là tôi biết ngay...
    Con phải hết sức nín cười vì nghe ông nói một cách quá tự đắc. Con tự thầm nghĩ: Thôi thế là cụ nhầm to rồi, bộ mặt trốn là đây chứ còn đâu?... Con bước lên phà, giả bộ lưỡng lự, và tự thốt lên câu khó nghĩ:
    - Quái lạ!
    Rồi con quay sang nói với ông lái đò.
    - Nhờ cụ có thể cho tôi qua ngay, để tôi đi kịp cậu lớn kia có được không?
    - Vâng, mà cậu đi nhanh bước lên họa may mới có kịp chứ, vì sang đò là cậu ấy chạy thốc ngay đi như gió.

    Sang qua sông, con cám ơn cụ lái đò "tinh ý," vặn quần nai lên đến tận đùi, cởi áo dài ra, thu gọn vào thành một chiếc mũ "đùi lợn," đội lên đầu, giả dạng là thằng bé bắt cua. Rồi con phóng nước đại, đuổi cho kịp anh kia. Khi chỉ còn cách anh ta chừng vài ba trăm thước, con rẽ xuống bờ ruộng và đi chậm lại. Chốc chốc con lại giả bộ lom khom như người tìm cua. Ðợi chừng anh kia tới ga, con theo hút ngay và nấp sau hàng rào cây rậm rạp bên cạnh đường xe lửa, phía sau ga. Ở đây, con cũng nhận thấy rõ mọi cử chỉ tìm kiếm của anh cậu. Anh ta luống cuống chạy đi hỏi thăm người nọ người kia, có thấy một chú bé nào, trạc 12 tuổi, người nhỏ nhắn, đến đây đợi tầu xuôi không?

    Anh ta còn chạy vào nhà ga, xin ông xếp ga, cho nhân công sở hỏa xa chú ý hộ, hễ thấy thằng bé nào, như anh ta thường tả, bước lên chuyến tầu xuôi này, thì giữ lại dùm.
    Không may, tầu xuôi hôm nay đến trễ. Chuyến tầu ngược đến trước. Con hiểu ý anh cậu, chỉ chăm chú vào chuyến tầu xuôi, nên con nhẩy phắt lên chuyến tầu ngược Vĩnh Yên. Tầu xuôi vừa đến, tầu ngược chuyển bánh ngay. Thế là con thoát khỏi sự chú ý của anh cậu.

    Lên tầu, nhưng con không có vé. Cái đó con không lo lắm. Con tìm ngay đến toa nào có nhiều lính Nhật ở là con len vào, vì ở đó, không có nhân viên hỏa xa nào dám xớ rớ đến hỏi vé cả.

    Con đi dọc hết các toa hạng tư, không có một toa nào có lính Nhật, con liền tiến đến một toa hạng ba, cửa đóng kín mít. Nhưng con cũng cứ bạo dạn mở, bước vào, thấy toàn là lính Nhật. Con đóng cửa đoàng hoàng, rồi quay mặt vào, đứng thẳng, giơ tay lên chào kiểu nhà binh:
    - Ô-hai-yô. (Chào ông)

    Con chỉ biết được một tiếng chào ông thôi, và mỗi khi gặp bất cứ một người Nhật nào con cũng nói có bằng ấy, cả lúc gặp gỡ, cả lúc từ biệt. Mấy anh lính Nhật thấy thằng bé táo bạo, họ đổ dồn hết mọi cặp mắt về phía con, rồi họ ồ lên cười.

    Chào xong, con ngồi ngay xuống ghế, giữa những tiếng cười ồ ề của tốp lính. Những anh lính ở chung quanh con xúm lại vò vai, vò đầu, và nói liến thoắng những gì con không hiểu. Có lẽ họ đáp lời chào của con, hoặc hỏi thăm con đi đâu?

    Cử chỉ ấy càng làm cho con dạn, con không sợ gì ai nữa. Con cúi mặt và nhoẻn cười để tỏ ý cho họ biết là con không hiểu tiếng Nhật. Thật thế, một anh Nhật ngồi cạnh con, xoa đầu và hỏi con:
    - Ði đu-âu?
    - Thưa ông, cháu đi Vĩnh Yên.
    Nhớn mắt, và hơi nghiêng đầu nhẹ một cái, anh ta lắp lại:
    - Vĩnh Yên? Tốt, tốt...

    Từ đấy, họ để con ngồi yên, không còn ai "xì là xì lô" hay hoặc "đế xừ lạ" với con nữa. Ðến Ðình ấm, sở làm khí giới, một tốp lính Nhật xuống. Anh nào đi ngang con cũng cười híp mắt lại, giơ tay chào, rồi lại bắt tay con tử tế.

    Từ giã họ, con lại cảm thấy sự lẻ loi, như mất cả nơi nương dựa. Con đi quanh quẩn ở sau nhà ga, và xuôi chuyến mười giờ về Yên Viên. Từ Vĩnh Yên, đến Yên Viên, con không tìm được toa nào của lính Nhật, nên con phải ở toa hạng tư với mọi hành khách. Ðến quãng từ Phúc Yên con bị hỏi vé, vì không có, nên bị nhân viên hỏa xa bắt nhốt vào một phòng vệ sinh.

    Nhưng khi ông ta vừa đi khỏi, thì mấy người hành khách mở cửa cho con ra. Một lúc sau ông kiểm vé lại quay lại, hạch lạc con một lúc, và nhất là nhờ có bao nhiêu người hành khách can thiệp, minh chứng cho con không phải là tụi ăn cắp:
    - Không có một lý nào một đứa trẻ hiền lành và đễ thương như thế mà lại buộc cho cái tội đi theo tụi ăn cắp được! Ông ta ngã lý, nên tha cho con, nhưng cấm con không được đi ra khỏi toa ấy. Và đến Yên Viên, ông ta gọi con xuống, cũng cho hay cả con đường xe chạy về Bắc Ninh nữa.

  2. Được cám ơn bởi:

    NVN

  3. #2
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default


    Bị Bắt

    Không may, ở Yên Viên, con bị gặp mặt hai cô mụ, cùng ở một nhà xứ Hữu Bằng với con, họ cũng cùng xuôi một chuyến tầu về Dạo Ngạn. Gặp họ, con định tẩu thoát ngay. Nhưng họ lại gìm chặt lấy con, và hạch con vì sao mà đi trốn? Con tức mình, cho họ một phen xấu hổ to. Con không sợ trả lời thẳng thắn với họ những gì đã làm cho con phải trốn.

    Thấy không còn cách chối cãi, vì con nói đúng gáy. Thành thử họ phải hạ giọng dỗ ngon dỗ ngọt cho con bớt "bốc hỏa" đi. Họ còn chạy đi mua quà và mời con xơi cẩn thận.
    Con vui lòng nhận lời họ mời, vì lúc đó kể cũng đã đói mèm... Trên chuyến tầu đi Bắc Ninh, họ khuyên dỗ con đi về Ðạo Ngan chơi với họ. Họ lại còn hứa, nếu không muốn trở lại Hữu Bằng thì họ sẽ liệu cho đi ở nhà xứ khác.

    Với những câu nói ngon ngọn và thành thật, con không nghi ngờ họ chút nào. Và con đã ưng chịu lời khuyên của họ. Nhưng khi đến nhà mụ Ðạo Ngạn rồi, con biết mình bị lừa...
    May thay, ở đây con có một người chị thân thuộc (chị Ngắm). Chị thấy con bị hành hạ khổ sở và bất công, mới lên tiếng phản đối hai cô kia kịch liệt. Rồi xin bà nhất phải để cho con được tự do, muốn tu ở đâu thì tu, muốn về nhà thì về, còn bắt ép con người ta như thế là ăn hiếp, trái ý Chúa tỏ tường.

    Bà nhất, tuy khó chịu, nhưng cũng phải để con tự do, và cho con một số tiền công là hai hào rưỡi.

  4. Được cám ơn bởi:

    NVN

  5. #3
    littlewave's Avatar

    Tham gia ngày: Aug 2007
    Giới tính: Nữ
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 2,529
    Cám ơn
    3,391
    Được cám ơn 8,037 lần trong 1,863 bài viết

    Default

    Hai Tuần Lễ Lưu Lạc

    Con ra đi với một số tiền không đủ sống một ngày. Chị Ngắm còn cho con thêm hai hào rưỡi nữa là năm hào. Với số tiền cỏn con ấy, giữa thời buổi cái gì cũng là cao giá, con không biết sẽ đặt trên thân phận con cái nghề nghiệp gì để sinh sống?

    Thế rồi, con biến thành một đứa trẻ lạc lõng trên đường phố Bắc Ninh... Ra khỏi nhà mụ Ðạo Ngạn, con định trở về nhà thày mẹ để thú tội, và xin đi tu chỗ khác. Nhưng nhớ lại một lời thày đe khi mẹ đưa con lên Hữu Bằng lại, mà con cảm thấy thất kinh.

    Giọng thày nói, với cử chỉ thày ra, khi ngăm con một câu: Ði lần này mà còn trốn về nữa, thì ông cứ chém! Ðã làm cho con tưởng thật rằng: Thày có thể chém đầu con một cách dễ dàng, cũng như lời thày đã nói. Mỗi lần nhớ lại lời nói gắt gao ấy, con lại cảm thấy bàng hoàng, và dường như con đã thất vía đi trong giây phút? Giây phút ấy con cảm thấy đầu mình như đã bị rời khỏi cổ, tự nhiên con rùng mình và ghê sợ hết sức. Thỉnh thoảng con lại mơ thấy con bị thày chém, và được người ta tôn kính như vị thánh tử đạo. Cơn mơ ấy sở dĩ có, là vì ban ngày, có lẽ con hay nghĩ đến cái chết oan uổng của con chăng?

    Dầu sao con cũng không dám về nhà nữa vì lời đe thép búa ấy. Và do đó lại khơi nên cho tâm hồn con một mối cay cực không tài nào nói ra, trong bao ngày lưu lạc!...
    Khi con đã lo lắng không còn dám đương đầu về nhà nữa, thì con nghĩ đến cách đi về nhà bá Khánh, và ở đấy, con sẽ có thể nhờ vả bá lo liệu tìm chỗ tử tế cho con tu, và tiếp tục việc học hành, để cho nguyện ước làm linh mục của con mau được thành đạt.
    Song thảm thay, biết bao lần con chỉ toàn gặp phải sự rủi ro! Chúa khiến con hai lần bị nhỡ ô-tô. Quanh quẩn sống ở Bắc Ninh hai ngày, thế là xong cái món tiền năm hào.
    Ngày thứ ba con đến kịp giờ xe hơi chạy thì lại không còn tiền nữa. Con hết sức van lơn người kiểm vé làm phúc cho con đi nhờ cho đến Từ Sơn, chỉ có 15 cây số thôi, nhưng ông ta nhất định từ chối.

    Con bèn nhất quyết đi bộ theo đường xe hơi để về quê bá. Nhưng lại phải cái nợ, là cứ đi chừng độ nữa cây số, con lại bị tụi trẻ chăn trâu ra bắt nạt. Chúng hạch học đủ điều, rồi đòi lấy áo, lột quần.v.v... Phần vì chúng đông, con kháng cự không nổi, nên lại phải rút lui về Bắc Ninh.

    Ở Bắc Ninh, con quanh quẩn sống nội trong khu chợ, với cái nghề đi làm mướn. Con tình nguyện xách nước, rửa bát cho các hàng cơm để sinh sống. Hôm nay con làm cho cửa hàng này, mai con lại đến cửa hàng kia. Khi còn rảnh rỗi thì giờ thì con vào nhà thờ viếng Thánh Thể và lần hạt. Con sống như thế qua ba ngày, mà không kiếm được một xu. Vì chủ hiệu nào cũng chỉ cho con ăn cơm dư thừa của khách ăn, chứ không muốn cho con tiền. Vả lại họ thấy con làm việc tử tế, nên chủ hiệu nào cũng muốn giữ con lại để làm việc. Họ không rõ tông tích con ở đâu mà đến. Họ chỉ cho con là một đứa trẻ bị lạc lõng hồi Nhật tấn công vào Lạng Sơn. Vì khi họ hỏi về lại lịch con, con chỉ đáp:

    - Cháu ở mạn ngược trốn về đây.
    - Cha mẹ em đâu?
    - Hiện giờ cháu chưa tìm thấy.
    - Em lên mấy?
    - Mười hai.
    - Có học hành gì chưa?
    - Có, cháu mới thi đậu bằng sơ học yếu lược.

    May là họ không hỏi con về cuộc Nhật tràn qua Lạng Sơn, mà họ chỉ thảm hại, khi thấy một đứa trẻ nhã nhặn thế mà bị lạc mất cha mẹ. Có nhiều người muốn nhận con làm con đem về nuôi, và hứa sẽ cho con đi học, kẻo uổng đời đi. Nhưng con không chịu, vì họ là những người không đồng một tôn giáo với con. Con sợ nhất là họ sẽ khuyên hoặc ép con bỏ đạo.

  6. Được cám ơn bởi:

    NVN

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com