|
Bất Bình
Không may, chiều gió lại ngược lại. Hôm ấy, cơm sáng xong, bà Ðịnh bảo con bà khi đến sở làm hãy nói truyện qua với ông chủ về việc cho con đến tập sự. Còn con bà bảo hẵng ra coi hàng giúp bà tạm sáng hôm nay.
Nhưng khi người em trai của bà vừa biết được ý định của bà muốn nuôi con để cho đi học nghề, bác ta phản đối ngay. Bác đuổi con đi, không khiến làm việc gì ở nhà hàng. Thoạt tiên thì bà Ðịnh cũng tưởng rằng bác ta có tật nghiện rượu, nên hay phát xẳng xằng xịt đôi tí, rồi qua cơn say đi có lẽ cũng êm? Nhưng mãi đến trưa, bác ta còn thấy bà sai bảo con làm việc nọ việc kia, hoặc khuyên nhủ cách ăn làm. Bác mới phát khùng quẳng cả dao thớt thái phở đi, rồi đi đâu không biết.
Hai giờ chiều, bác mới về, hai con mắt đỏ ngầu, miệng sặc mùi rượu. Vừa thấy con, bác nhìn trừng trừng, chẳng nói chẳng rằng, bác vớ lấy con dao thái phở, tiến lại chỗ con, chộp ngay lấy cổ, dơ dao lên bác đe bằng một dông quái ác vô cùng:
- Mày muốn chết hay muốn sống?
Tất cả mọi người chung quanh thấy vậy, bỡ ngỡ chạy xúm lại ôm chặt lấy bác ta và gỡ con ra khỏi tay bác.
Thái độ làm cho con khủng khiếp không tài nào tả hết. Con lạnh cả người đi, và mất cả cảm giác như một người sống. Và không hiểu làm sao lúc ấy con không nói được một câu gì, con thở hồng hộc như người kiệt hơi, và nước mắt tràn trụa cả ra mặt.
Bà Ðịnh có lẽ còn sợ hơn con? Bà ôm con vào lòng vuốt ve mơn trớn, bảo con đừng sợ gì. Nhưng tuy nói thì nói đừng sợ gì, mà tiếng bà cũng run run như hết vía, mặt bà tái xanh như gà bị cắt tiết. Lúc ấy có hai người cảnh binh đến can thiệp, và họ định tống cổ bác say kia về sở cảnh sát cơ đấy, nhưng nhờ có anh em bạn hàng che chở cho, bác ta mới được ân xá khỏi vào tù mấy giờ.
Bà Ðịnh thấy không thể để yên con trong nhà bà được, bà lại đem con ra chợ và giới thiệu con cho người khác.
Ra khỏi nhà bà Ðịnh, con thấy lòng nhớ tiếc mãi cái hạnh phúc dưới mái nhà nghèo khó của gia đình bà. Con không tài nào cầm được nước mắt khi từ tạ bà để sống lại với những ngày trơ vơ chật vật ở giữa chợ Bắc Ninh. |
|