|
|
Cơm trưa xong, ngoài trời vẫn còn mưa như thác đổ. Con đã có ý định thoát thân trước khi vợ chồng người phu xe nhận được tiền bán con. Tuy nhiên, con vẫn tỏ thái độ điềm nhiên, hơn nữa, con còn khéo giả bộ ngu ngốc để vợ chồng người phu xe không thể dò thấu ý định của con. Vì đối với họ không lúc nào bằng lúc này, họ chú ý đến con từng cử chỉ nhỏ mọn.
Ăn xong, con ăn no như thường, chứ không e sợ họ bỏ bùa yêu như tối hôm qua nữa. Vì họ có ý giữ con lại đâu mà yêu? Con nằm kềnh ngay ra giường và đánh một giấc ngủ thật dài.
Lúc con giật mình dậy, con còn thấy hai vợ chồng người phu xe ngồi bó gối bên cạnh con, nói chuyện huyên thuyên. Nhưng họ không biết là con đã thức.
Con định ngủ lại để lấy sức thêm vì biết đâu đêm nay là đêm con sẽ phải chong mắt để rình cơ hội "trốn". Nhưng con không tài nào ngủ thêm được nữa. Mặc dầu con cũng nằm yên, và giả cách như ngủ mệt.
Một lúc sau, con nghe thấy anh chồng ngáp dài, vươn vai, rồi nói với vợ:
- Trời buồn quá. mình đi ngủ đây.
Rồi bác ta ngã người xuống cạnh con, nằm ngủ. Không đầy năm phút, bác ta đã kéo gỗ khò khò. Rồi cũng đến lượt chị vợ lần vào phía trong nằm ngủ theo chồng. Trước khi nằm hẳn xuống giường, chị ta cúi mặt xuống sát mặt con nói một cách tự nhiên:
- Thằng bé này mà được con cái Tí con bà cả Hương thì sướng chán.
Con bỗng cảm thấy thẹn thùng, mặt con bốc nóng và khó chịu không thể tả. Con cũng không rõ chị ta có nhận thấy mặt con biến sắc vì câu nói đó không? Có lẽ là không, vì nói xong là chị ta đặt mình đánh thịch một cái xuống giường, làm cho cả giường bị lay chuyển, kêu rót rét.
Con rất khó chịu vì phải nằm giữa đôi vợ chồng họ. Nhưng không làm sao mà tránh. Chừng hai mươi phút sau, con tưởng như chị vợ đã ngủ say như chồng nên con ngổm dậy, rón rén bước qua người chồng để xuống giường.
Bỗng nhiên người chồng ngừng ngáy, làm con hơi lo lo. Nhưng một lúc lại nghe bác ta tiếp tục ngáy như thường. Con ra phản giữa ngồi nhìn ra phía sân. Mưa tuy đã ngớt, nhưng cảnh vật buồn thiu. Con chưa có ý định thoát thân giữa lúc này.
Tuy nhiên, một sự xui giục mạnh mẽ và linh thiêng nào đó bảo con nên trốn đi ngay bây giờ. Con đoán có lẽ là tiếng giục giã của Mẹ Maria. Vì từ lúc con đã bị đem ra mà cả, sự nhớ nhung gia đình gợi nên trong con không tài nào tả hết. Nhất là hình dung của người mẹ thân yêu, luôn luôn lởn vởn trong tâm trí con. Và khi ấy con đã khóc chỉ vì nghĩ đến sự phải lìa biệt hẳn những người con thân mến. Một khi con đã bị người ta đem tiền đến mua, thì tất cả sự gặp gỡ con mong muốn ở nơi gia đình, sẽ chỉ là một cơn đau buốt dài dặc nếu con không thể trốn thoát tay kẻ đã mua con.
Nghĩ thế, nên con đã khẩn cầu Mẹ Maria đến cứu giúp. Con xin người liệu thế cho con trốn trước khi người ta đem tiền đến bắt con.
Cho nên đây là giây phút thuận tiện, mà Mẹ Maria đã xếp định cho con. Thấy hai vợ chồng người phu xe còn ngủ mê, con yên tâm và quyết định trốn ngay, theo sự thối thúc trong tâm hồn. Con liền làm dấu thánh giá và đọc ba kinh kính mừng, cầu khấn Mẹ Maria phù trì, rồi con nhẹ nhàng cất bước ra khỏi nhà người phu xe. Ra khỏi cổng, con cảm thấy lo lắng hồi hộp quá. Con quay lại nhìn xem có ai biết không. Nhưng không thấy gì, nên con lại vững dạ đi ra ngoài đường cái lớn, rồi thẳng con đường ấy con chạy một mạch lên chợ Bắc Ninh. |
|