|
Con không trở lại chợ Bắc Ninh nữa. Nghề của con bây giờ là chỉ biết giơ tay xin người qua lại bố thí. Và quãng đường con đi chỉ có từ nhà thờ tới nhà ga, rồi lại từ nhà ga về nhà thờ. Cảnh sống của con rất thất thường. Khi nắng ráo thì không sao, nhưng trời cũng có lúc mưa, nhất là về mùa dễ cảm xúc này (mùa thu). Cho nên lòng dạ con cũng có lúc no lúc đói. Và nỗi buồn dường như không bao giờ có thể rời xa con.
Ðêm đến, con nằm trú dưới các gốc to, hoặc những mái hiên bên đường phố. Năm ngày sau, trông con, ai là người đã gặp con khi trước, nay không còn thể nhận được diện con nữa. Chính con cũng nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi trên con người.
Tay chân con teo hẳn ngay lại, da bị sém nắng đen thui. Rờ lên hai má, con chỉ con thấy hai gò xương hàm nhô ra, lấn hết cả thịt. Tóc con dài, và có lẽ bẩn thỉu lắm?.
Mặc dầu không có gương soi, nhưng con cũng có thể thấy thân hình con đã đổi khác rất nhiều. Ngoài thân, con chỉ có một bộ đồ mặc từ hôm trốn ra đi. Cho đến nay nó vẫn chưa bao giờ được giặt giũ, nên nó không còn thể giữ được vẻ trắng sạch như hôm nào. Nó đã hoá ra mầu vàng khè, ăn lộn với mầu đất. Thêm vào đấy những vết nhơ dầu, mỡ, và những thức ăn dư.
Ngoài bộ áo đặc biệt ấy, con chỉ còn một chiếc bao tải, nhặt được ở trước ga Bắc Ninh. Với nó, con dùng làm chiếc áo khoác ngoài, vừa để làm nón che đầu, làm khăn quàng cổ, và một thể cũng là một chiếc khăn gói đựng đồ ăn dư của người ta bố thí. Ðêm đến, nó lại là một chiếc mền tiện lợi, đắp kín được từ bụng đến chân.
Tuy nhiên, con vẫn chẳng lấy gì làm khổ não về cái cảnh sống bần tiện khó khăn ấy. Trái lại, con đã tìm được sự an vui ở nơi được chịu cực vì Chúa.
Con biết rằng con trốn đi đây là trốn tội lỗi. Con trốn những sự làm cực lòng Chúa. Mà như thế phải cực khổ đến mấy con cũng vẫn cứ vui lòng, con chẳng thấy mình sợ đau khổ chút nào. Mặc dù đau khổ vẫn làm lòng con sôi nóng, và mắt con ngập tràn trong lệ.
Trong lúc này con luôn luôn phải tiếp tục giằng co với cái sống. Con vẫn ước ao làm linh mục. Nhưng làm linh mục thế nào được, nếu con cứ phải sống trên quãng đường nghèo khó này? Con rất ước ao tìm gặp một vị linh mục để thố lộ nỗi niềm con. Nhưng biết tìm đâu cho ra được một vị linh mục để có thể thấu hiểu nổi lòng con? Có nhiều lúc con muốn ra mặt, vào nhà chung Bắc Ninh xin gặp một cha để con cởi mở vài lời. Nhưng con lại sợ người ta bắt và đem con trở lại nhà xứ Hữu Bằng cho cha xứ Nhã.
Nghĩ đi cũng khổ mà nhìn về cũng tội. Ðằng nào cũng có cái làm cho con run sợ. Nhưng nhất định là con sẽ không bao giờ chịu tu ở một nhà xứ như nhà xứ Hữu Bằng nữa.
Con rất ước ao được trở về với gia đình, nơi con có thể nương cậy, và mẹ sẽ có thể hiểu thấu nỗi lòng con, mẹ có thể tìm cho con một chốn tu tử tế.
Nhưng than ôi! Lời đanh thép của thày đã dính chặt vào tâm trí con. Cái tiếng: Tao sẽ chém! không khác gì một tiếng sét, đánh vào lòng con, mỗi lần con nhớ tới. Khổ nhất cho con, là từ nhà ga về đến nhà thờ, con phải qua một con đường xe chạy về bến đò Hồ. Con đường về quê con đấy! Ôi! Biết bao lần qua đó, con đã phải chống chọi một cách đau đớn với sự thèm ước muốn theo nó mà về nhà. Ðã có lần không cầm cự nổi, con đã phải xiêu lòng mà theo đi. Nhưng qua phút mê ly, hình dung con mã tấu gợi lại trong tâm trí con với lời thày đe dọa "Tao sẽ chém!" lại làm cho con sợ hãi, và buộc con phải quay lại với bao thương đau nhớ tiếc! |
|