Hai huynh đệ đồng sư khá thân thiết đang cùng đi trên sa mạc. Cả hai say sưa ríu rít han huyên đủ thứ chuyện quanh đề tài tu học của mình. Rồi từ một bất đồng nhỏ thôi mà cả hai đỏ mặt tía tai tranh cãi. Sư huynh thẳng tay giáng cho sư đệ một bạt tai.
Sư đệ không nói gì, lặng lẽ quỳ trên cát, dùng ngón tay viết giòng chữ “Hôm nay huynh đã tát tôi.”
Cuộc hành trình trên sa mạc vẫn tiếp tục, nhưng lại lặng lẽ, khô khan, ngột ngạt.
Ra khỏi vùng sa mạc, hai huynh đệ lại phải lội ngang qua một khu sình lầy, ngập lún. Sư đệ bởi sơ ý nên hụt chân lún xuống vũng bùn sâu.
Lập tức, sư huynh đã không chút đắn đó, vội nhào người xuống vũng sâu, đưa tay xuống dùng hết sức mình kéo em lên. Thoát khỏi vũng sình bùn, sư đệ không một lời cám ơn, tiếp tục cùng sư huynh thầm lặng trên hành trình chưa đến đích.
Hai huynh đệ lại im lặng đi, dìu dắt nhau vượt khỏi chốn đầm lầy. Khi chuyến đi tới vùng đồi núi, người em nhìn quanh, sau đó tiến tới một tảng đá lớn, dùng những viên sỏi nhọn, vận dụng hết sức lực để viết trên đá dòng chữ “Hôm nay huynh đã cứu tôi”.
Lúc đó, sư huynh mới lên tiếng hỏi:
- Sao lúc huynh tát đệ, đệ viết trên cát, mà lúc cứu đệ, đệ lại viết trên đá?
- Thưa huynh, những tàn nhẫn, đau buồn, hãy viết trên cát để cát bụi thời gian xóa nhòa đi; nhưng những tử tế, ơn nghĩa phải viết trên đá mà khắc cốt ghi tâm .
Rất khó...
Sân si, hãnh tiến, ngạo mạn, vị kỷ... luôn luôn đồng hành cùng nhẫn nhịn, an vị, khiêm nhu, rộng lượng...!
Cán cân bản tính lúc nào cũng chênh, ước cho chênh qua phía thiện.
Chắc phải nhờ ơn trên và lời cầu nguyện!