 |
 |
 |
|
Khoa nhiễm của bệnh viện nằm khuất sau những hàng cây và nằm tách ra một khu vực riêng biệt của bệnh viện. Vào nơi đây toàn thấy những khuôn mặt ủ dột vì đau khổ. Các bệnh nhân nằm cong queo ở một góc giường, mắt lúc nào cũng nhắm ghiền…lác đác một vài người thăm nuôi. Vì chỉ là một căn nhà nhỏ nên bệnh nhân không nhiều. Hôm nào nhiều lắm thì cũng khoảng độ 10 người; có hôm chỉ vài ba người.
Nhóm chúng tôi không ai bảo ai, cứ độ 8g sáng mỗi ngày chúa nhật, người xe đạp, người xe gắn máy… có mặt tại khoa nhiễm của bệnh viện AIDS. Trên tay mỗi người cầm một ít thức ăn: vài cái bánh, ít trái cây, một ít xôi…và đặc biệt lúc nào cũng có một bó hoa tươi hái trong vườn…. Chúng tôi nói chuyện, lắng nghe những chia sẻ của bệnh nhân…tắm gội, giặt giũ cho họ. Những bình hoa cũng được cắm lên tuy đơn sơ nhưng cũng làm tươi tắn lên căn phòng ủ dột vì thiếu sinh khí của sự sống.
Chúng tôi không nói nhiều về Chúa nhưng chủ yếu là lắng nghe những chia sẻ, những nỗi đau của người bạn(người có HIV). Sau những lần chúng tôi đến thăm nét mặt của những người bạn vơi đi nét ủ dột đau khổ. Họ cảm thấy được cảm thông, được yêu thương…
………………………………
Chúng tôi cũng mới tìm được một bệnh nhân mới, chị bị ung thư và đang nằm chờ chết. Chị nằm co quắp trên chiếc giường ọp oẹp, không ai chăm sóc. Do nằm một chỗ không ai giúp chị trở người nên lưng của chị đã bị hoại tử, hai chân liệt hoàn toàn, gót chân cũng bị hoại tử. Theo lời cháu bé con gái duy nhất của chị,( bé lên 10 tuổi và đang học lớp 4) thì ba của bé cũng đã mất vì bệnh gan cách đây 2 tháng. Bé đang ở với gia đình cậu, nhà cũng nghèo.
Ban đầu nghe nói cũng có người chị chăm nuôi nhưng rồi công việc, gia đình…dần dần họ cũng phải lơ đi. Chúng tôi biết chị qua một đi đám tang một người HIV hổi đầu tháng 1/2010. Từ đó đến nay, mỗi tuần chúng tôi đến với chị 2 lần để chăm sóc vết thương và giúp chị làm vệ sinh nhà cửa.
Sau 2 tuần đến chăm sóc vết thương cho chị, sáng nay chúng tôi lại đến và thấy vết thương khô đi rất nhiều. Nét mặt chị vui hơn.
Chắc chắn chị sống không được bao nhiêu nữa nhưng chúng tôi muốn chị thật sự hạnh phúc, cảm thấy được chăm sóc, được yêu thương và thật sự bình an, ít là trong những ngày cuối đời.
……………………………….
Đọc bài “đổi thay” của bạn hoacandy tôi chợt giật mình. Ngày thứ 7 và Chúa Nhật, thật sự có những lúc tôi cũng viện đủ lý do để không đi ra ngoài: nào là sao hôm nay mình không được khỏe… nào là phải dọn dẹp lại căn phòng bề bộn…vân… vân và vân… vân….Giờ đây tôi ý thức hơn: Bao nhiêu người đau khổ đang cần đến tôi; họ cần bàn tay chăm sóc của tôi, họ cần lời động viên an ủi của tôi. Tôi phải ra đi, ra đi ngay từ chính con người của mình.
Qua công việc phục vụ người bệnh tôi thấy bản thân mình thật sự được đổi thay. Không chỉ người bạn (người có HIV), chị bị ung thư được đổi thay nhưng qua việc phục vụ họ tôi nhận thấy chính mình được đổi thay. Tôi được đổi thay trong nếp nghĩ, trong chính con người của tôi. Không phải người bệnh mang ơn tôi nhưng tôi thấy bản thân tôi mang ơn họ rất nhiều. Vì chính nhờ có họ mà tôi được đổi thay trong cách suy nghĩ. Tôi dễ gần hơn với người nghèo, người bệnh. Tôi không còn ngại ngùng khi nói chuyện, tiếp xúc với họ… Chứng kiến nhiều cảnh đời đau khổ tôi mới thật sự tạ ơn Chúa vì những gì Chúa đang ban cho bản thân tôi.
Lạy Chúa, “vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh”, cám ơn Chúa đã đem con đến với những người đau khổ để con được học lấy nơi họ bài học yêu thương. Xin dạy con để con luôn biết cho đi mà không tính toán, biết xả thân mà không mong chờ một phần thưởng nào khác ngoài tình thương của Chúa. Amen. |
|
|
|
 |
Có 9 người cám ơn sake vì bài này:
 |
 |
 |
|
Thật vui vì mình lại có thêm một người bạn mới cũng làm về lĩnh vực hỗ trợ người có HIV. Bạn nói đúng, không phải những người có HIV mang ơn chúng ta mà là chúng ta phải cảm ơn họ. Có lần khi được hỏi "đối với bạn HIV là gì?" tôi đã không ngần ngại trả lời rằng "HIV đối với tôi là một cơ hội". Cơ hội để cho tôi thử sức mình trong một công việc mà trước đây tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ làm. Cơ hội để tôi nhìn thấy cuộc đời này ngoài vẻ hào nhoáng còn có những chỗ sù sì, gồ ghề, còn có những góc khuất không dễ gì nhìn thấy được. Cơ hội để tôi được tiếp xúc, trò chuyện, kết bạn với những người mà trước đây chỉ nghe thôi đã không dám gần. Cơ hội để thấy được ý chí vươn lên của những người không may mắn mà những người bình thường như chúng ta đôi khi không làm được. Cơ hội để thấy trên cuộc đời này còn có bao người có tấm lòng nhân ái. Tất nhiên trong số những người không may mắn đó có không ít những người lầm đường lạc lối dẫn đến hậu quả mang lại bệnh tật cho mình và cho những người thân, những đứa trẻ vô tội. Nhưng "nếu chỉ có phán xét, còn đâu lòng yêu thương?". Đối với họ HIV cũng có thể là một cơ hội. Cơ hội để nhìn lại mình, cơ hội để phấn đấu vượt lên số phận, để học hỏi bao kiến thức mới, cơ hội để quay đầu lại, để biết trân trọng cuộc sống hiện tại của mình. Như vậy HIV ngoài sức tàn phá ghê gớm còn có giá trị tích cực riêng của nó. Và có một điều chắc chắn là "HIV làm cho tinh thần của chúng ta vững vàng hơn". Nếu bạn không tin, hãy thử tìm hiểu...hy vọng các bạn sẽ có một góc nhìn khác về HIV và về những người nhiễm HIV.
Ô hay, đề tài đã được chuyển...hic...hic... |
|
|
|
 |
thay đổi nội dung bởi: hoacandy, 18-01-2010 lúc 06:55 PM
Có 5 người cám ơn hoacandy vì bài này:
Có 5 người cám ơn Trầm Hương vì bài này:
Quyền hạn của bạn
- Bạn không được gửi bài mới
- Bạn không được gửi bài trả lời
- Bạn không được gửi kèm file
- Bạn không được sửa bài
Quy Định Diễn Đàn
Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com