TRỞ NÊN GIỐNG HAI THÁNH TÔNG ĐỒ PHÊRÔ VÀ PHAOLÔ |
Lễ Kính Hai Thành Phêrô – Phaolô Tông Đồ, năm C



TMĐP- Vì cùng là những người lữ hành trên hành trình đức tin, nên chúng ta giống hai thánh Tông Đồ Phêrô và Phaolô ở nhiều điểm:


Chúng ta giống Tông Đồ Phêrô ở tính tự tin và cậy vào sức riêng mình thái quá, như khi ông “liều mạng” quả quyết trước mặt Đức Giêsu và anh em Tông Đồ: “Dầu tất cả có vấp ngã vì Thầy đi nữa, thì con đây cũng chẳng bao giờ vấp ngã”, “Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy”, nhưng cũng trong đêm ấy, khi gà chưa kịp gáy, thì Phêrô đã chối Thầy ba lần (x. Mt 26,30-35), hoặc giống Phaolô, Tông Đồ Dân Ngoại, một người tài giỏi nhưng luôn tự mãn với khả năng phân định của mình đã trở nên cuồng tín khi quyết tâm tiêu diệt những người theo Đạo, “bất luận đàn ông hay đàn bà”, ông đều “bắt trói giải về Giêrusalem” (Cv 9,2) cho đến một ngày “đang trên đường đến gần Đamát, thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng từ trời chiếu xuống bao phủ lấy ông. Ông ngã xuống đất và nghe có tiếng nói với ông: Saun, Saun, tại sao ngươi bắt bớ Ta?”(Cv 9,3-4).


Như hai thánh Tông Đồ, sau những lần yếu đuối, gục ngã trên đường đức tin, Đức Giêsu luôn có mặt để âu yếm nhìn và ban cho chúng ta niềm hy vọng vào Ngài là Thiên Chúa của lòng thương xót, như Chúa đã quay lại nhìn Phêrô khi ông vừa dứt lời chối “không biết Đức Giêsu là ai” để ông đừng ngã lòng trông cậy, nhưng can đảm đứng dậy và bắt đầu lại; hay như Chúa đã nói với Phaolô: “Ta là Giêsu mà ngươi đang bắt bớ.” (Cv 9,5), và chỉ cho ông con đường Chúa muốn ông đi làm Tông Đồ cho Dân Ngoại.


Chúng ta không ngừng đổi thay trong tương quan với Đức Giêsu, như Phêrô nóng nảy, bồng bột, vừa mới tuyên xưng “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống” và được Đức Giêsu khen “là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời” (Mt 16,16-17) đã kịch liệt ngăn cản Thầy đừng lên Giêrusalem chịu khổ hình đến nỗi Đức Giêsu phải nặng lời với ông: “Xatan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người” (Mt 16,23).


Chúng ta cũng cuồng tín và dùng bạo lực để bảo bệ đức tin “pháo đài, ốc đảo” của mình như Phaolô đã “tán thành việc giết ông Têphanô”, phá hoại Hội Thánh còn non trẻ của Đức Giêsu, và dữ dội truy lùng người Kitô hữu: “Ông đến từng nhà, lôi cả đàn ông lẫn đàn bà đi tống ngục” (Cv 8,3).


Tóm lại, chúng ta có nhiều điểm giống hai Tông Đồ Phêrô và Phaolô, vì cùng chung thân phận tội luỵ, cùng chung tình cảnh yếu đuối, cùng chung nhu cầu được Chúa xót thương, vì đã cùng chung phản bội, cùng chung chối Chúa, cùng chung bôi bác, phá hoại Giáo Hội.


Nhưng có một điểm chung nền tảng, và cốt yếu giữa hai thánh Tông Đồ và mỗi người chúng ta, đó là tất cả đều được Đức Giêsu kêu gọi và yêu thương đến cùng.


Được kêu gọi theo Thầy cho đến chết như Phêrô chịu đóng đinh ngược, và như Phaolô bị chém đầu; được kêu gọi đi theo Đức Giêsu đến bất cứ nơi nào, đến với bất cứ ai, bất kể chủng tộc, ngôn ngữ, thành phần, trình độ nào để làm chứng Đức Kitô đã chết và sống lại là Đấng Cứu Độ của toàn thể nhân loại.


Được yêu thương đến cùng như Phêrô, dù chối bỏ Thầy, nhưng Thầy không hề trách mắng, ruồng bỏ. Trái lại, Thầy vẫn một lòng yêu thương, tín nhiệm khi trao phó đoàn chiên của Thầy cho ông chăn dắt. Được yêu thương như Phaolô, dù là kẻ săn lùng, phá hoại, tiêu diệt Dân Chúa, nhưng vẫn được chọn làm Tông Đồ giữa các dân ngoại.


Ước gì mỗi người chúng ta cũng trở nên giống hai thánh Tông Đồ Phêrô, Phaolô là rường cột của Giáo Hội trong tình yêu hiệp nhất với Đức Giêsu: Yêu như Phêrô đã yêu Thầy mình bằng một tình yêu đơn sơ, nồng nàn và bắt chước Phêrô thân thưa với Chúa: “Lậy Thầy, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy” (Ga 21,17); nên một với Đức Kitô chịu đóng đinh như Phaolô bằng khao khát và thâm tín như ngài: “Tôi sống nhưng không còn là tôi sống, nhưng là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).


Jorathe Nắng Tím