ĐẦU NĂM XEM BÓI


Nhân ngày đầu năm, theo thói quen, tôi lại ngồi nhìn vách (diện bích đấy) – í quên, nhìn màn hình computer chớ ! – và khai bút. Tôi vốn chưa thuộc típ “xuất khẩu thành thi”, nên có nhiều khi diện bích mất cả buổi, mà cái nàng thơ õng ẹo của tôi vẫn chưa chịu xuất hiện. Thế là cứ vừa nhìn bàn phím (keyboard), vừa cắn móng tay (khiếp !), nhiều khi cắn luôn cả vào môi, vào lưỡi đau điếng, thậm chí bật cả máu ra. Săn tìm nàng thơ riết rồi đâm ra ngủ gật. Gật mạnh một cái, giật mình mở choàng mắt, thấy hiện trên màn hình 4 chữ đỏ chót như son : ĐẦU NĂM XEM BÓI. Lạ thật đấy ! Đáng lẽ phải là “Đầu năm khai bút” mới đúng chớ ! Nhưng mà thôi, đầu năm xem bói lại hóa hay. Bói thử xem sang cái năm con trâu ì ạch này nó sẽ ra sao ? Biết đâu lại gặp … “hanh thông vận số” cũng chưa biết chừng !

Bói thì có nhiều kiểu lắm : Bói Thơ, Bói Kiều, bói Tử vi, bói Dịch, bói Cỏ Thi, bói Quẻ v.v… và v.v…Tôi thì được cái kiểu nào cũng biết sơ sơ và lần bói nào cũng “ra ma” đàng hòang (các cụ vẫn dạy “bói ra ma, quét nhà ra rác” mà lị !). Người đâu chẳng thấy, thấy tòan ma, hơi bị rét, đâm ra ấm ức, bèn nhất quyết quay lại … bình bói (bình luận về bói toán, cũng giống như bình văn, bình thơ í mà !). Bình bói ? Mới nghe cứ như là tiếng súng cà nông khai hỏa, lại giật mình, đành xin lỗi nếu chẳng may có gì đụng chạm tới hải nội chư quân tử, bởi đã bình thì thế nào cũng có hơi hướm chủ quan và đụng là cái chắc. Vâng, đầu năm thơ thới hân hoan, xin ban cho 2 chữ đại xá.

Thường thì những kiểu bói có vẻ tao nhã và là một cái thú tiêu khiển của những anh ưa bôi nhọ màn hình (“bôi nhọ giấy trắng” đấy !) có thể kể : Bói Thơ (viết ra giấy một câu thơ chợt xuất hiện trong óc của bất kỳ ai, kể cả mình, rồi xắn tay áo lên “chẻ sợi tóc làm tư” tìm xem trong câu thơ ấy có những cái gien hay tế bào gì, rồi … đóan vận), Bói Kiều (gấp bìa và vuốt cuốn truyện Kiều cho thật phẳng phiu, cầm bằng hai tay trịnh trọng, đưa cao lên trước mặt, miệng lâm râm thần chú “úm-ba-la-ba-xi-đế”, từ từ đưa cuốn truyện ra sau gáy rồi lấy ngón cái mở bật ra một trang bất kỳ nào đó, rồi coi 2 câu thơ ở đầu trang chẵn, bên trái, – đọc to lên càng tốt – xem “nỏ nói ra răng” mà đoán (bạt) mạng…). Có thể kể thêm kiểu bói Cỏ Thi cũng thuộc lọai này. Mấy kiểu bói này chỉ là cách tiêu khiển thì giờ trong lúc trà dư tửu hậu cho khỏi “nhàn cư vi bất thiện” của mấy anh chàng ưa “bôi nhọ giấy trắng” thôi, còn tin hay không thì có trời mới biết ! Dù sao mấy kiểu bói này đều là tự mình bói cho mình, nên tốt hay xấu cũng chẳng hề gì, có thể “xa-va tuốt” (cava tous : được tất) ; nhưng đến như bói Tử vi, bói Dịch, thì cái sự bói đã chuyển tông sang hệ thần kinh – í quên ! – thần … bí rồi (coi chừng gặp sao quả tạ, hoặc được quái nhân – thay vì quý nhân – phò trợ, thì nguy đấy). Còn bói Quẻ ? Cái vụ này cần phải “khiếm thị” và dẻo tay gieo quẻ thì mới linh ! Mà khiếm thị thì làm sao ngồi gõ computer được. Ấy thế là từ thần … bí đi sang… bí rị. Thôi thì đành kể những điều xảy ra với chính bản thân và được “thực mục sở thị” vậy.

Nguyên hồi tôi lo vợ cho một đứa con, xảy ra một chuyện cười ra nước mắt. Chuyện như vầy : Nàng dâu tương lai của tôi là một tân tòng. Bước đầu mọi chuyện diễn tiến tốt đẹp, nhưng đến khi xin làm lễ hỏi và cưới vào một ngày cụ thể thì “bên đằng gái” khất lại để còn đi hỏi thầy so đôi tuổi và bói xem ngày đó tốt xấu ra sao. Vui vẻ cả thôi. Và kết quả, thầy phán : “Nếu cưới đúng vào cái ngày bên đằng trai xin, thì chú rể sẽ chết yểu”. Con trai tôi sùng vía, cứ nhất định xin cưới vào cái ngày mà nó sẽ chết yểu đó, có sao nó chịu. còn nếu sau 10 năm mà nó vẫn sống nhăn thì nó sẽ lên hậu-tạ-ông-thầy thật tử tế. Cũng cần nói thêm, khi nhờ thầy xem bói đã phải trình thầy đầy đủ ngày giờ sinh (dương lịch) của 2 đứa, vậy mà trước khi thầy … bói, thầy còn hỏi con dâu tôi về ngày giờ sinh (âm lịch) của con trai tôi. Con dâu tôi hỏi lại tôi, tôi thật ngạc nhiên khi thấy thầy có thể bói được cả những toan tính định đọat của ông Trời (tức là phải biết rõ, hiểu rõ được cơ trời, thì mới nói cho người ta nghe được chứ !), vậy mà chỉ một chuyện rất đơn giản là đổi ngày giờ từ dương lịch sang âm lịch, thì thầy lại không biết. Oái oăm thật ! Chỉ cần có một cuốn lịch Thế kỷ XX là dư sức (đến như tôi – thầy bói mò nghiệp dư – mà còn có cuốn lịch đó, huống hồ…). Cao tay hơn, thì có thể dùng cuốn “Vạn niên lịch”. Tuy nhiên, tôi vẫn bàn với con tôi nên “tiên lễ hậu binh”, đem một phong bì thật dày lên gặp thầy và gãi đầu gãi tai cho khéo. Tuyệt vời ! Thầy vội kêu bên gái lên và phán : “Hôm trước coi vội, chưa chính xác. Nay coi kỹ lại thì thấy hai đứa rất hợp tuổi và nếu cưới đúng vào cái ngày đằng trai xin thì sẽ đại cát, vợ chồng hạnh phúc đến răng long đầu bạc, con cháu đầy nhà, bạc cắc cho gà ăn không hết !”

Chuyện thứ hai : Tôi có một ông bạn (không cùng tôn giáo) sau 1975 nhảy ra kinh doanh vàng. Con gái ổng là học sinh của tôi. Khi còn “kinh doanh chui” (thời bao cấp) thì đời sống bốc lên như diều gặp gió. Chẳng hiểu có phải phát tài như vậy là nhờ đặt hướng bếp đúng chỗ hay không ; nhưng đến khi vì hăng đì quá, bị gỡ-lịch-trong-nhà-đá, coi thầy thì thầy phán tại cái bếp đặt không đúng hướng đúng chỗ. Liền xoay bếp. Vừa đến thời mở cửa, không kinh doanh chui nữa vì mật ít ruồi nhiều, liền ra tay huy động vốn của bạn bè (gọi nôm na là “mượn đầu heo nấu cháo”) lấy tiền ra mua thêm ba căn nhà khá lớn và trưng bảng hiệu kinh doanh vàng cũng khá lớn. Ấy thế là, chẳng hiểu có phải nhờ xoay hướng bếp hay không, ông bạn tôi để vợ bán vàng, còn mình thì nhảy sang “địa ốc”. Chừng ít tháng sau, con nợ siết mất một căn nhà. Thầy lại bảo tại bếp. Xoay bếp nữa. Coi mòi làm ăn tuột dốc, anh chồng tính chuyện vượt biên. Bị tó. Lại tại bếp và … xoay bếp. Hai căn nhà hoành tráng còn lại tiếp tục bị siết nợ, và cũng đều tại … bếp (để có dịp được … xoay bếp). Bếp bị xoay tàn tán. Gian bếp có 4 hướng chính (Đông, Tây, Nam, Bắc) và 4 hướng phụ (Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam) xoay hết vòng, lần này nó lại nằm vào đúng hướng và vị trí ban đầu. Ít lâu sau, căn nhà để ở có cái bếp được xoay tàn tán ấy cũng được bán đi trả nợ nốt ! Ấy thế là vợ chồng con cái bồng bế nhau đi thuê nhà. Đã khá lâu, tôi không gặp lại ông bạn, không biết lần này không những đổi hướng bếp mà còn đổi luôn cả nhà nữa, thì cuộc sinh nhai ra sao ? (nhà đi ở thuê, chẳng hiểu bếp có ảnh hưởng gì đến ông thuê nhà không và liệu muốn xoay bếp thì chủ nhà có OK không ?!)

Gặp những trường hợp như vậy, biết tôi có căn tính đa nghi như Tào Tháo (hoặc là một thứ Tôma thời đại nào đó), lại biết tôi cũng võ vẽ đôi ba chữ Hán, bạn bè thường nói “linh tại ngã, bất linh tại ngã” (việc bói toán “linh ở mình, không linh cũng ở mình”, ý muốn nói tin hay không tin đấy !). Tôi thầm nghĩ : Ừ nhỉ ! Linh thì … ngã, bất linh thì …té, đằng nào cũng chổng bốn vó lên trời cả. Nhưng còn mấy ông thầy coi bói mà thị lực vẫn rất tốt (không khiếm thị một ly ông cụ nào, ngoại trừ cái kính đen tổ chảng trên mắt), nhưng không đổi nổi ngày giờ từ dương lịch sang âm lịch được, thì mần răng ? Tại sao thầy không về xoay hướng bếp nhà thầy cho tiền vào như nước, để khỏi phải lê lết vỉa hè xúi thiên hạ xoay bếp kiếm bạc cắc ? Nếu đã nói “thiên cơ bất khả lậu” (cơ trời không được tiết lộ), tại sao lại cứ đi bật mí cơ trời để móc tiền thiên hạ ? Và nếu cơ trời đã trót tiết ra mất rồi, thì tại sao lại còn “linh tại ngã, bất linh tại ngã” ? Mà đã “linh tại ngã…” thì ông trời lúc đó bỏ đi chơi mô ? Có cần phải sợ “cơ trời mà dám tiết lộ, thì sẽ bị trời phạt giảm thọ hàng chục năm” không ? Ôi chao ! Cuộc sống vỏn vẹn 100 năm, chỉ cần coi bói tiết lộ cơ trời cho khoảng chục mạng thì mạng mình cũng đi đứt. Cứ cái đà cật vấn lý-sự-cùn như vậy, thì chắc tôi lại được lãnh cái án tử như anh chàng thi sĩ gàn Sahman Rusdhi mất thôi. Thế nhưng không hiểu sao, tổ tiên chúng ta từ ngày chưa biết đến văn minh Tây phương, đã nói “Hòn đất mà biết nói năng, \ Thì thày địa lý hàm răng chẳng còn”, hoặc “Tử vi xem bói cho người, \ Số thầy thì để cho ruồi nó bu” ?

Dù sao đi nữa thì cũng đành, không dám nói đến cả cái dân tộc Việt Nam còn nặng mê tín, chỉ xin được nói trong phạm vi những Kitô hữu VN – và hẹp hơn nữa, trong gia đình Đa Minh VN – mà thôi. Tôi không dám phóng đại tô màu đâu, nhưng chúng ta phải thành thực nhận với nhau rằng gia đình chúng ta còn nặng mê tín lắm, trong khi cái tôn giáo mà chúng ta dốc lòng tin theo lại rất kỵ mê tín dị đoan. Phải nói là rất… rất nhiều đồng đạo của tôi cứ hơi một tí lại tìm đến mấy ông bà thầy, nhất là vào những dịp cuối năm hay đầu Xuân. Tâm lý chung ai cũng băn khoăn muốn biết sang năm mới (hoặc cái hậu vận, cái căn duyên của đời mình) nó ra sao ? Nếu tiền vận đã chẳng hanh thông, thì hậu vận có được đại cát ? Nếu năm cũ vất vả cực nhọc thì sang năm mới có phất lên được không ? Còn nếu năm cũ của cải đã vào như nước, thì sang năm mới nó có vào như lũ được không ? Tình, tiền, danh vọng, chức quyền, lấy vợ, gả chồng, sinh con, … nhiều, nhiều lắm ! Chẳng phải nói đâu xa, ngay hàng xóm và cũng là đồng đạo của tôi cũng đã có mấy vị (trong đó có cả ông bạn của tôi làm Đoàn trưởng đương nhiệm một Huynh đoàn) rước thầy về xoay hướng bếp (chỉ khác có một chút là không có thắp nhang khấn vái cùng với heo gà cúng kiếng mà thôi) để mong bớt bị hao tài.

Hay nhỉ ! Tôi cứ nghĩ con trai tôi vì cưới vợ phải cái ngày đại kỵ như vậy mà chết yểu, thì cái ông Trời mà mấy vị đó vẫn thường nói là “Trời định” (Thiên định, Thiên mệnh) ấy có còn quyền hành gì không ? Trời đã định cho con tôi đến ngày nào đó phải chết, thì cái ngày giờ khắc kỵ tuổi ấy (do việc chọn ngày cưới vợ - tức là người định chứ không phải trời định – hay nói khác hơn là con người có thể tự chọn ngày tốt xấu giống như vào những cửa hàng “tự chọn” hiện nay vậy) có thể vật chết con tôi được không ? Mỗi ngày giờ đều có sao chiếu mạng và có thể quyết định luôn vận số con người, thì ông Trời bỏ đi chơi ở đâu nhỉ ? Hoặc giả ông Trời đã bị dán “tem vàng” rồi chăng ? (y hệt những xe chở khách ở xứ ta, sau khi kiểm định thì dán cho cái tem vàng để … “được lưu thông nhưng không được chở khách !!!” và cứ hồn nhiên tuột thắng cán chết người phây phây !) Chúng ta có thể khi cha mẹ mãn phần gặp phải “giờ trùng”, “giờ linh” (hoặc kỵ tuổi, khắc tinh), thì không được để tang, vì sợ cha (hoặc mẹ) về bắt mình hay con cái mình đi theo chăng ? Chúng ta có thể tin là “ra ngõ gặp gái” rồi cứ ru rú ở trong nhà suốt ngày cho đỡ xui xẻo không ? Trời định hay “sao” định ? Trời quyết hay ngày giờ quyết ? Trời phán hay mấy ông thần gốc đa gốc đề hoặc mấy ông thầy tướng phán ? Tại sao có những bạn hàng vì không biết (hay không tin ?) bói toán, đầu năm khai trương hàng đúng vào ngày “sát chủ”, thế mà không những ngày hôm đó, mà còn suốt cả năm, hàng bán đắt như tôm tươi ? Rồi còn những “mùng năm, mười bốn, hăm ba,\ Đi chơi cũng thiệt nữa là đi buôn”, thì mấy bác xe đò, xe khách nhịn đói à ? Nói chung, trong tất cả các mặt “quan, hôn, tang, tế” hoặc sự giao tiếp hàng ngày, tôi có cảm tưởng như mọi người ngoài miệng vẫn luôn nói đến Trời, nhưng thực chất thì… lại đi sợ mấy ông thần gió thần mưa, thần sớm thần chớp, thần ngày thần đêm, thần gốc đa gốc đề … khủng bố !!!

Thôi xin trở về với “bổn đạo” (đạo của mình), cho dễ ăn dễ nói, khỏi đụng chạm lung tung. Ngày nào cũng đọc kinh “Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày”, mà chẳng chịu làm ăn gì, cứ đi tin vào mấy ông tướng số lo xoay bếp, mở cửa hướng này hướng kia, hoặc thu nhỏ cửa lại cho tiền bạc khỏi đội nón ra đi mất tăm, mở rộng cửa ra để ông thần tài mập ú nú khỏi vướng víu khi nhập gia, cứ như thế hoài hoài thì liệu có cháo (chớ đừng nói có cơm) mà húp chăng ? Hồng ân Thiên Chúa ban xuống ví như mưa, nếu không chịu sắm chum vại, đào ao hồ, xây bồn bể, thì liệu có nước để mà dùng không ? Nằm gốc sung chờ sung rụng trúng miệng mình thì quả là điều không tưởng (ấy là chưa muốn nói – ít nhất trong thái độ “há miệng chờ sung” ấy cũng phải bỏ công di chuyển ra gốc sung, nằm xuống và … há miệng ra ; tức là cũng phải hoạt động rồi).

Chúng ta bị hắt hủi vì tình ư ? Bị thiếu thốn về vật chất ư ? Bị mất việc hay không có việc làm ư ? Bị bệnh hoạn tật nguyền ư ? Tại sao chúng ta không cầu nguyện – cầu nguyện liên lỉ – với Thiên Chúa, mà cứ đi hết đền này đến miếu nọ, rờ hết mộ ông này đến mả bà kia ? Một điều rất quen thuộc, rất bình thường, nhưng có lẽ ít ai để ý, đó là chúng ta cầu với Thiên Chúa “xin thương xót chúng con”, nhưng với các thánh – kể cả Đức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa và là Nữ vương các thánh – chúng ta chỉ cầu “xin cầu cho chúng con” (nghĩa là các ngài chỉ chuyển lời cầu nguyện của chúng ta lên Thiên Chúa mà cầu xin giúp chúng ta thôi). Thế thì tại sao chúng ta lại tin vào sự xoay bếp, vào sự né tránh ngày xấu, ngày kỵ, là chúng ta có thể thoát chết, có thể hết bệnh hoặc mau chóng làm giàu, thăng quan tiến chức vù vù ? Mà tại sao lại xin cho giàu có, quyền cao chức trọng ? Gương Thánh Gia Thất tại Nazareth chưa đủ để chúng ta chiêm ngắm và suy niệm sao ?

Xin được nói thêm một chút về một vấn đề cũng có liên quan xa gần đến mê tín là vấn đề “phép lạ”. Tại sao lại gọi là phép lạ ? Vì nó rất hiếm xảy ra và nó xảy ra một cách khác thường. Thế mà trong vài chục năm qua, phép lạ đã xảy ra hà rầm ở Việt Nam, thì có còn là phép lạ nữa hay không ? Chỉ cần một vị chưa được Hội Thánh phong Chân Phước cũng đã làm quá nhiều phép lạ. Hồi trước 1975, có tin đồn năm 2.000 sẽ tận thế, sau 1975 lại thấy nhiều phép lạ quá, tôi giật mình nhớ lại Kinh Thánh có nói vào thời gian trước ngày cánh chung của thế giới, sẽ xuất hiện nhiều “tiên tri giả” – thậm chí có cả “Kitô giả” nữa – mà tiên tri giả thì dư sức làm nhiều phép “lạ thật lạ” đối với những ai tin vào bói toán. Theo thiển kiến, chúng ta chỉ nên tin vào những phép lạ đã được Tòa Thánh Vatican công nhận (hoặc ít ra cũng được Giáo Hội địa phương công nhận), để khỏi bị “trật đường rầy”. Cả nghe, cả tin vào dư luận, nhiều khi cũng kẹt lắm ! Không hiểu đã có bao nhiêu người ăn-mì-tôm-mệt-nghỉ chỉ vì tin vào tin đồn tận thế nên vội vàng tích trữ ? Có nhiều người còn vào xin các cha làm phép (!) mì tôm nữa kia, đến khi bị các cha từ chối thì lại … buồn, cứ làm như những gói mì tôm ấy là “chiếc thuyền của ông Noe” vậy ! Kể cũng vui ! Đã gọi là tận thế mà thế giới này chỉ bị tối có 3 ngày đêm và cứ ăn mì tôm – nhất là mì tôm đã được làm phép – thì sẽ “úm ba la… thoát chết !!!”.

Đầu năm dông dài đôi điều khều nhẹ vào cái sự bói toán, mục đích của tôi không nhắm vào sự phê phán khen chê, chỉ xin một điều là chúng ta đã được là Kitô hữu – bạn của Chúa Kitô – chúng ta hãy vững Đức Tin, hãy tuyệt đối tin tưởng vào Thiên Chúa. Chỉ có Thiên Chúa là Đấng thưởng phạt công minh và đầy lòng bao dung, từ ái. Ngoài ra, chúng ta nên “kính nhi viễn chi” (kính mến từ xa xa).

Đã nói đầu năm xem bói, thì cũng xin đề nghị chúng ta cùng xem bói, coi thử năm con trâu (Kỷ Sửu) này, chúng ta sẽ ra sao ? Chắc có lẽ chúng ta vẫn thường nghe các cụ nói về những cây ăn trái (quả) được trồng, lần đầu tiên nó ra trái : “năm nay cái cây (mận, đào, ổi…) ấy nó đã bắt đầu ‘bói’ rồi đấy”. Cái sự bói này tất nhiên không phải bói toán rồi, nhưng nó “bói quả” thì cũng cho biết được những mùa hoa quả tương lai của nó có ngon lành hay không ? Vậy thì xin xem những “Cây Lời Chúa” được trồng trong nhà thờ mỗi dịp mừng Xuân là những “cây bói quả” cho chúng ta. Hãy sốt sắng lên “hái lộc” xem Chúa dạy chúng ta những gì. Bảo đảm việc xem bói này (tự xem thôi khỏi cần nhờ thầy xem giùm) sẽ không vô ích, không tốn tiền, và nhất là không … lo sợ vẩn vơ. Xin kính chúc chư quân xa gần sang năm mới bói được Lời Hằng Sống. Và xin kính gửi đến toàn thể đôi câu đối mừng Xuân :

XUÂN về, hãy thực lòng MẾN CHÚA, quyết tâm dẹp bỏ thói mê tín dị đoan, ắt sẽ được cả bốn mùa luôn có TẾT.
TẾT đến, xin hết dạ YÊU NGƯỜI, nhất định thực thi việc Tông đồ bác ái, ấy là sống tròn một kiếp chỉ toàn XUÂN.


JM. Lam Thy Đinh Văn Diệm